Chương trước
Chương sau
“Thần Phi thì sao?” Thái hậu dựa lưng vào chiếc ghế dài, nhìn cung nữ bên cạnh hỏi.
“Bẩm Thái hậu, không nghĩ rằng người này lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chỉ nói có vài câu đã làm cho Thần phi tức giận đến nghiến răng, lại không có cách nào đáp trả, chỉ có thể để cô nương đó rời đi!” Cung nữ nhanh chóng trả lời.
Thái hậu cảm thấy mọi thứ đều nằm trong dự đoán, nhưng bà dường như không vội vàng: “ Không sao, đã sai rồi thì luôn khóc lóc kể lễ. Hoàng thượng không thích những người khóc lóc kể lễ, những tỷ muội khác trái lại thì có thể!” Thái hậu khảy chuỗi Phật trong tay mình, nói một cách rất hờ hững.
“Thái hậu anh minh!” Cung nữ này cũng đã nhìn thấy nhiều mặt của xã hội. Thái hậu bên cạnh thậm chí còn thông minh hơn, tự nhiên cũng hiểu được ý của Thái hậu.
“Đúng rồi, ai gia gần đây rất cô đơn. Không có ai ở bên cạnh ai gia. Khi nào ngươi bảo vài nương nương đến thăm ai gia? Những cô con dâu này, ở đâu giống với chúng ta ngày xưa!” Thái hậu có thể mệt rồi, đứng dậy muốn đi, cung nữ đỡ Thái hậu vào phòng, bỗng chốc Thái hậu lại nói một câu như vậy.
“Vâng, Thái hậu!” Cung nữ biết điều trả lời.
“Như Ý, nàng làm sao vậy?” Kể từ lần trước Như Ý tỉnh dậy, Thác Bạc Liệt đã hỏi tên của Như Ý, nhưng Như Ý dường như không nói gì ngoài tự nói với mình cái tên này, cái khác đều không nói. Lúc đầu Thác Bạc Liệt dường như rất tức giận, còn giận dỗi với Như Ý, nhưng hắn đã không gặp cô trong hai ngày, lại rất nhớ cô, nhưng cô đã không bác bỏ tên của mình.
Bây giờ, hạ triều, hắn đi thẳng đến vị trí của Như Ý và cũng chính là tẩm cung của mình.
“Dân nữ gặp qua hoàng thượng!”
“Nô tì gặp qua hoàng thượng!” Mọi người quỳ xuống khi nhìn thấy hoàng thượng.
Tuy nhiên, do rằng Như Ý đã bị thương lần trước. Tính tình đã trở nên thận trọng hơn,, nên nói là đối với trong cung, cô cũng biết được sự đen tối ẩn giấu bên trong, tự nhiên càng cẩn thận hơn.
Thác Bạc Liệt bước tới để đỡ Như Ý: “Nàng bị thương, không cần đại lễ, nàng khi nào lại cung kính với trẫm rồi!”
Loading...

Thác Bạc Liệt thích sự thẳng thắn của Như Ý, khiến hắn cảm thấy mình như một người bình thường.
“Cảm ơn hoàng thượng!” Như Ý mỉm cười, lại rất vui vì sự ân chuẩn của hoàng thượng.
“Nghe nói rằng hôm nay nàng ra ngoài đi dạo?” Tin tức gì Thác Bạc Liệt đều biết và dường như một chút cũng không sợ Như Ý biết.
Như Ý không quản nhiều như vậy, Thác Bạc Liệt đang làm như thế nào, cô đại khái cũng biết: “Bẩm hoàng thượng, trong phòng rất ngột ngạt, đi ra ngoài để thoáng khí!”
Đối với những lời của Như Ý, cũng ở trong dự đoán Thác Bạc Liệt, nhưng hắn lại càng mong đợi câu nói tiếp theo.
“Vậy cảm thấy bên ngoài như thế nào?” Sau khi nói điều này, Thác Bạc Liệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Như Ý và muốn nhìn thấy kết quả.
Tuy nhiên, Như Ý dường như không có bất kỳ biểu hiện thừa thãi nào, không phàn nàn, không tức giận hay thậm chí không có bất kỳ chuyển động nào.
“Bẩm hoàng thượng, chỉ là cô nương trên đường đã gặp Thần nương nương, Thần nương nương …”
“Tử Yên!” Giọng nói của Như Ý buồn tẻ, cắt ngang câu nói của Tử Yên: “Bẩm hoàng thượng, mọi thứ đều ổn!” Như Ý bây giờ không muốn có thêm kẻ thù, tự nhiên không muốn làm phiền người khác vì những điều này, hơn nữa cô cũng không phải là nữ nhân trong cung, tự nhiên không cần phải tranh giành bất cứ điều gì.
Thác Bạc Liệt hắn từ sớm đã khiến mọi người chú ý đến động thái của Như Ý. Như Ý ra ngoài đi dạo, Thác Bạc Liệt biết điều đó đầu tiên. Biết Thần phi xuất hiện, bản thân hắn có chút lo lắng, hắn luôn biết rằng Như Ý là một nữ nhân thông minh. Ngay cả khi cô không có võ công, cô sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt. Vì vậy, hắn muốn xem xem cô xử lý thế nào.
“Đã không sao, điều đó thật tốt!” Thác Bạc Liệt khẽ mỉm cười, nhìn Như Ý cảm thấy ngày càng vui hơn.
Tuy nhiên, Như Ý dường như lại rất mâu thuẫn với những lời của Thác Bạc Liệt: “Câu nói của hoàng thượng dân nữ nghe ra có nghĩa là hoàng thượng đã theo dõi tất cả những gì đã xảy ra với dân nữ trong ngự hoa viên!” Như Ý nói, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Thác Bạc Liệt, nhưng cũng ai oán một cách kỳ lạ.
Thác Bạc Liệt sững sờ. Hắn không nghĩ rằng Như Ý rất nhạy cảm. Hắn quay sang nhìn Như Ý vơi một vẻ mặt lấy lòng: “Ý của trẫm chỉ cần nàng không sao, mọi thứ đều tốt. Nàng cũng biết rằng việc nàng bị thương vì có liên quan đến một số thứ. Vì vậy mới thành ra như vậy. Bây giờ tốt rồi, nàng không có việc gì!” Thác Bạc Liệt nói điều này rất dè dặt, giống như Như Ý là đứa bé bằng sứ trong tay hắn, không cẩn thận sẽ làm nó vỡ. Chỉ là hắn cảm thấy như cô và hoàng hậu của mình có một loại trùng hợp. Cảm giác này ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi hắn sống chung với Như Ý.
“Tại sao ngươi lại thích cái tên Như Ý đến vậy?” Thác Bạc Liệt không nghĩ rằng cô là Như Ý. Nếu là Như Ý tại sao không nhận ra hắn. Mỗi lần cô đều nói như cây ngay không sợ chết đứng, một chút cũng không có ý nghĩa.
Như Ý chưa bao giờ nghĩ về điều này, nhưng cô đã sử dụng cái tên này, luôn nghĩ về việc nhớ lại ký ức của riêng mình, nắm lấy nó, bây giờ sử dụng tên này, đó là làm cho tên của cô trở nên quen thuộc với hoàng cung. Tìm kiếm ký ức của cô ở đây, cô luôn cảm thấy rằng trí nhớ của mình sẽ được khôi phục ở đây. Cô đã nghĩ về nó trước đây, nhưng trong thân phận mà cô nhập vào, cô cũng không biết mình có thể nhập vào thân phận nào. Cô tuyệt đối sẽ không nhập vào thân phận nữ nhân của Thác Bạc Liệt. Nghĩ đến người phụ nữ đó ngày hôm qua, cô vẫn có chút không vui, hơn nữa bây giờ cô đã quen với nơi này và có thể tìm thấy Nương khi vết thương phục hồi. Mặc dù ký ức về Nương rất mơ hồ, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của cô.
“Dùng thiện, trẫm hơi đói,nàng ăn cùng trẫm!” Thác Bạc Liệt nói, vô thức đưa Như Ý ngồi xuống, như thể mọi thứ rất tự nhiên.
Khoảnh khắc Như Ý bị kéo, một cảm giác xúc động, một tình huống chợt hiện ra, đó là Thác Bạc Liệt và Như Ý thực sự đang ăn cùng nhau, Như Ý cười rất tươi, không biết tại sao, bây giờ cô lại có một chút bài xích trong ý thích.
“Muội muội, muội nói xem nữ nhân đó đến cùng là cái quái gì thế? Lớn lên trông thật xấu xí! Thật không thể hiểu nổi!” Thần phi, lúc này đang khóc lóc kể lể.
Tuy nhiên, mặc dù là bình tài nhân, nhưng đối với nương nương ở trong cung mà nói thì họ vẫn cung kính cô. Lý do không phải là vì gì, mà vì đó là vì cô ta có phần giống với hoàng hậu đã chết.
Bình tài nhân mỉm cười thờ ơ, trong lòng lại đang nghĩ đến nữ nhân trong miệng Thần phi. Mặt mũi bình thường mà vẫn có thể nhận được tình yêu của hoàng đế. Sẽ là ai?
“Tỷ tỷ tốt, chắc chắn là do lòng tốt của hoàng thượng nên đã cứu cô ta. Giống như vẻ ngoài của cô ta, làm thế nào hoàng thượng có thể đặt tâm tư lên người cô ta, kia, chỉ những người diện mạo giống như tỷ tỷ mới có thể có được ánh mắt của hoàng thượng!” Bình tài nhân ca ngợi như vậy, ca ngợi người kia lên trời.
Mặc dù Thần phi không ngu ngốc nhưng được Bình tài nhân tâng bốc liền vênh váo tự đắc, nữ nhân được khen ngợi liền như vậy, càng được khen ngợi, trong tim càng muốn khoe khoang. Cô ta giả vờ rất dè dặt: “Muội đừng nói những lời này, mọi người đều biết Hoàng thượng bây giờ rất thích muội!”
Hai người khen ngợi lẫn nhau và rất nhanh chuyển sang chủ đề chính.

“Muội nói, làm thế nào mà nữ nhân đó có thể không biết xấu hổ ở lại bên cạnh hoàng thượng không chịu đi, hay là cho cô ta một chút dằn mặt?” Thần phi nhíu mày nhìn Bình tài nhân, đề nghị một số tính toán.
Nhìn vào đôi mắt của Thần phi, Bình tài nhân biết rằng cô ta hiện đang muốn dùng mưu kế để đấu với nữ nhân đó, cô sẽ ngồi đây làm ngư ông đắc lợi.
“Tỷ tỷ, làm thế nào để cô ta ngoan ngoãn rời khỏi? Tỷ xem muội không có gì?” Nói đến đây, Bình tài nhân thực sự cố tình che mặt rơi nước mắt.
Đối với biểu hiện của Bình tài nhân, Thần phi rất thương cảm vì cô chỉ là một người tài nhân. Đôi khi cô ta cảm thấy kỳ lạ. Hoàng thượng rõ ràng đối với Bình tài nhân rất khác. Nhìn thấy đôi mắt của cô ta cũng dịu dàng, tại sao không cho cô ta một danh phận cao hơn. Xem ra cô ta chỉ là sự tạm bợ với Hoàng thượng. Còn có bản thân là một tài nhân như vậy có thể lưu lại bên hoàng thượng, nghĩ đến đó tay của Thần phi vặn lại.
“Muội nói, nếu cô ta bị bệnh truyền nhiễm, ai sẽ lưu lại cô ta trong cung.”
Bình tài nhân nhìn vào sắc mặt của Thần phi, nhịn không được mà rùng mình. Đều nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, cái này….
Tuy nhiên, bây giờ cô ta đang là nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chính là không biết người bên cạnh hoàng thượng rốt cuộc là ai? Nói ra vẫn thực sự có chút tò mò.
“Thái hậu truyền lời, các vị nương nương đến thăm lão nhân gia, thái hậu nói rằng bà rất cô đơn!” Một cung nữ thâm niên đã đến nội cung An Tĩnh này để truyền đạt ý chỉ của bà.
“Vâng, nô tì tuân chỉ!” Hai người nhanh chóng quỳ xuống và tiếp chỉ.
Sau khi cung nữ rời đi, cả hai nhìn nhau với một chút nghi ngờ, có vẻ hơi lạ với việc triệu kiến bất ngờ của Thái hậu.
“Muội nói, có phải nguyên do là vì nữ nhân đó?” Thần phi nghi ngờ nhìn Bình tài nhân, nói về câu này trong nửa ngày.
Bình tài nhân tò mò hơn về người phụ nữ này và dường như họ sẽ có cuộc gặp mặt trực tiếp bất cứ lúc nào, nhưng nhìn về hướng Thần phi lại là ôn hòa: “Tỷ tỷ không cần phải đoán, ước tính năm mới sắp đến, vì vậy thái hậu mới nghĩ muốn triệu tập các vị qua đó, tỷ tỷ đi rồi nên không biết. Tỷ nói xem đến khi nào thái hậu mới triệu kiến nữ nhân đó?” Bình tài nhân chớp mắt như muốn chỉ điểm cho Thần phi.
Quả nhiên, Thần phi mỉm cười một cách kỳ lạ.
“Thái hậu, người nói cô nương Như Ý sẽ đến không?” Cung nữ bên cạnh hầu hạ thái hậu, cùng Thái hậu nói chuyện.
Thái hậu ngước mắt lên nhìn cung nữ bên cạnh. Giọng điệu như cơn gió băng thổi vào tai cung nữ: “Cô ta đến cũng tốt, không đến cũng tốt, tóm lại là phải “hưởng thụ”!” Thái hậu nói câu này,đ..
“Thái hậu nói đúng!” Cung nữ nhanh chóng lặp lại.
Thái hậu nhìn bầu trời ngoài cửa, hôm nay trời không có tuyết, thật muốn nhìn thấy tuyết rơi. Không biết tuyết khi nào sẽ rơi, đến lúc đó sẽ càng thú vị hơn.
“Cô nương, vừa nảy thái hậu bên kia có truyền lời đến nói rằng người muốn triệu kiến cô!” Tử Yên đang bận rộn với những thứ trong tay và thản nhiên nói.
Mặc dù danh tính của Như Ý không rõ ràng lắm, nhưng tốt xấu gì vẫn có một thời gian bên cạnh hoàng thượng,
Tử Yên có thể thấy rõ sự khác biệt giữa hoàng đế đối với cô nương Như Ý, vì vậy trở thành nương nương chỉ là vấn đề sớm muộn. Tử Yên nghĩ như vậy, tự nhiên nghĩ rằng những lời của Thái hậu không là gì đối với Như Ý, chỉ là một sự thích ứng.
Tuy nhiên, Như Ý đang đau khổ vì Thái hậu. Sau khi nghe Thái hậu triệu kiến mình, cơ thể cô run rẩy, cô đã bắt đầu bài xích mọi vấn đề của Thái hậu.
“Tôi có thể không đi không? Tôi không phải là con dâu của Thái Hậu. Tôi đoán lần này đi cũng là các vị nương nương trong cung. Bà ta nói tôi đi làm cái gì?” Như Ý nghĩ rằng Thái hậu không hết hi vọng, nhưng bà ta trở nên thông minh hơn. Lúc trước thì ở ngoài cung, bây giờ thì ở trong cung, bà ta muốn mượn dao để giết người. Nếu không phải bản thân bị thương, cũng vẫn còn nhiều thứ cần kiểm tra, cô mới không bằng lòng ở trong chiếc lồng vàng này.
Tử Yên nhanh chóng che miệng Như Ý: “Cô nương, những lời này cô biết là được rồi, đừng nói ra ngoài, lại nói, đây không phải là vấn đề sớm hay muộn!” Tử Yên nhìn xung quanh cẩn thận sau đó cười nói với Như Ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.