Cũng không biết nội lực của mình bao lâu mới có thể khôi phục lại, đối phương lại cho mình uống thuốc thì chắc chắn sẽ không dễ dàng cho nàng thuốc giải.
Bóng đêm dần buông xuống, chân tay của Như Ý vì lạnh mà bị tê cứng, nàng ép bản thân không được ngủ, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không ngừng ập đến.
Trong lúc mơ hồ nàng cảm nhận được thân thể của mình trở nên nhẹ bẫng, ai đó đang gọi nàng, đưa nàng đến đâu đó, nàng không muốn đi nhưng tiếng gọi kia vẫn không ngừng phát ra, lôi kéo nàng đi về phía đó.
” Hu Hu”
Trong mơ Trác Lỗi nghe thấy được tiếng khóc, là cái gì vậy?
” hu hu ”
Lại là âm thanh này, Trác Lỗi cảnh giác ngồi dậy. Khoác thêm áo đi ra ngoài, nhìn về phía xa xăm.
” Ngao ”
Thần thú? Trác Lỗi cảm giác tiếng kêu này rất giống với tiếng kêu của thần thú, lẽ nào Như Ý xảy ra chuyện.
Vừa nghĩ đến lập tức muốn trở về.
” Đại ca, có chuyện gì mà kích động như vậy ” Trác Tuấn vốn định đến tìm Trác Lỗi vì có chuyện khẩn cấp, không ngờ đến nơi thấy Trác Lỗi đang vội vàng thu thập đồ đạc.
” Trác Tuấn, chuyện bên này giao cho đệ, ta có việc gấp phải trở về một chuyến, tiểu muội xảy ra chuyện rồi!” Trác Lỗi vừa nói vừa thu dọn hành lí”.
” Tiểu muội?” Trác Tuấn không biết có thêm một tiểu muội từ khi nào, mơ mịt nhìn bóng dáng của Trác Lỗi.
Trác Lỗi nhất thời không biết giải thích thế nào ” Đến lúc đó ta sẽ giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cua-bao-quan/1772680/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.