Chương trước
Chương sau
Thật hiển nhiên, xem ra ông ta tìm đúng người.
Ba người ngẩn người, hơi giật mình mà nhìn Vệ Quốc Công, không biết vì sao hắn lại biết, chỉ sợ bản thân đã sớm bị Vệ Quốc Công theo dõi. . Truyện Dị Giới
“Nói đi, ta sẽ không nói chuyện này với nhị ca của các ngươi, chuyện này, chỉ có trời biết đất biết các ngươi biết, ta biết!” Vệ Quốc Công ước chừng khả năng của ba người, đối với Vệ Quốc Công văn võ song toàn lão luyện mà nói, đối phó với ba người là hoàn toàn dễ dàng.
“Ngươi thật sự không nói sao? Ta mà nói rồi, ngươi phải giải độc cho tam ca ta!” Tiểu ngũ cẩn thận nói rồi trộm nhìn hai ca ca bên cạnh.
Tất nhiên Trác Uy không đồng ý với tiểu ngũ, nói: “Tiểu ngũ, đệ có biết đệ đang nói gì không?” Lời Trác Uy nhu gầm từ kẽ răng mà ra.
“Tam ca, huynh đã vậy rồi, còn tỏ vẻ gì chứ? Tứ ca cứ làm vậy đi, đâu còn cách nào khác!” Tiểu ngữ nói vô cùng kiên định, giờ khắc này hắn mới là một nam tử hán trưởng thành.
Tiểu tứ khẽ cắn môi, gật đầu đồng ý cách nói của tiểu ngũ.
Vệ Quốc Công ha ha cười to một tiếng, cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn, nhưng tất nhiên mấy kẻ này cũng không phải quá ngốc, ông ta biết được cũng không nhiều lắm, tin tức Vệ Quốc Công biết được, lại giới hạn ở đại ca mà hắn nhắc tới ban đầu.
—-
“Tam đệ, sắc mặt đệ tệ vậy? Sao thế? Cảm lạnh rồi phải không?” Người anh Trác Tuấn này, tất nhiên làm rất ra dáng đàn anh, trong nhà cũng tính là hắn làm chủ, chuyện gì cũng phải bận tâm đến, đủ khiến hắn vất vả.
Ánh mắt Trác Uy hơi né tránh, nhanh chóng cúi đầu, ấp a ấp úng nói: “Ca, không có gì đâu, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi!”
Tiểu tứ, tiểu ngũ cũng hơi chột dạ mà cúi đầu, sợ Trác Tuấn nhìn ra manh mối gì.
Có lẽ gần đây việc cần giải quyết của Trác Tuấn hơi nhiều, nên không nhìn ra điểm khác thường của mọi người: “Nếu không khoẻ thì đệ đi nghỉ ngơi liền đi, tiểu tứ tiểu ngũ không có việc gì gì thì cũng đừng ra ngoài, gần đây nhiều chuyện rối ren, huynh đến trại luyện binh xem một chút!”
Nói xong, Trác Tuấn cũng không nhìn mấy người, liền đi ra cửa.
“Ca, huynh nói, lừa nhị ca như vậy được không?” Tiểu tứ hơi lo lắng, nói.
Loading...
Trác Uy thở dài, lại không nói gì, đi về chỗ ở của mình.
—–
Lúc này Vệ Quốc Công đang chuẩn bị chuyện sau này, tuy biết kẻ được gọi là đại ca là ai, nhưng nếu Trác phủ muốn đứng về một phía với mình, vậy phần thắng sẽ lớn hơn nữa mới đúng, điểm duy nhất không ổn chính là, hắn không biết tại sao Trác lão tướng quân này phải che giấu thân phận của Trác Lỗi.
Nghĩ đến tầng thân phận này, Vệ Quốc Công nhớ đến một người, có thể kích động Trác Lỗi đứng trên cùng một chiến tuyến với mình, khoé môi Vệ Quốc Công nhếch lên, liền tìm một tờ giấy, viết xong nội dung rồi bắt lấy một con bồ câu, cột tờ giấy vào chân nó.
“Lần này, ta sẽ xem các ngươi rối loạn trong ổ!” Vệ Quốc Công vui mừng, tay phóng một cái, con chim bồ câu kia liền bay ra ngoài cửa sổ.
—-
Giờ phút này, trong cung Băng Từ, có vẻ hơi yên tĩnh, phải nói là vẫn luôn có vẻ yên tĩnh, từ sau chuyện lần trước, tính tình của thái hậu hơi dịu xuống, nhưng loại lạnh nhạt này chỉ là mặc kệ mọi chuyện, thật ra mỗi giờ mỗi giây bà ta vẫn chú ý đến động tĩnh phía Thác Bạc Liệt.
“Cúc cu” Một con bồ câu đậu trên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bên trong, kêu lên.
Thái hậu nhíu mày một cái, chậm rãi bước qua, nhìn thứ trên chân bồ câu, hành động không hề chần chừ, duỗi tay bắt lấy bồ câu, gỡ tờ giấy trên đùi nó xuống.
Đọc xong, cả người thái hậu chấn động, sắc mặt cũng biến đổi, thì ra chuyện là như thế, chuyện năm đó còn có thể giấu diếm bao lâu nữa đây.
Thái hậu không còn tâm tình khảy Phật châu trong tay nữa, lập tức ra cửa, đi về phía tẩm cung của hoàng thượng.
“Thái hậu, hiện tại hoàng thượng không ở tẩm cung!” Cũng chỉ Lý công công mới có can đảm nói với thái hậu như vậy.
Thái hậu vừa nghe lời này, càng thêm sốt ruột: “Hoàng thượng đi đâu rồi?”
Lý công công quỳ trên đất: “Thưa thái hậu, nô tài không biết, chuyện của chủ tử, khi nào đến phiên nô tài hỏi đến!” Lý công công vô cùng thành khẩn mà nói lời này.
Thái hậu hờn dỗi, muốn phản bác, lại không có cách nào, đành xoay người, tức giận rời đi.
“Các ngươi điều tra cho ta, gần đây hoàng thượng qua lại thân mật với ai!” Ở chỗ tối, thái hậu thận trọng phân phó một người.
“Vâng!” Người này ngay sau đó phi thân biến mất tựa chim yến, trong bóng tối, thái hậu thay đổi trở lại như khi tiên hoàng còn tại vị, lộ vẻ vô cùng tàn nhẫn, dứt khoát!
—–
“Hoàng thượng, sao hôm nay lại có hứng thú đến nơi này ngồi!” Gần đây Như Ý đã quen với việc Thác Bạc Liệt không mời mà đến.
Mỗi lần Thác Bạc Liệt nhìn nữ nhân trước mặt, không rõ vì sao liền cảm thấy nhẹ nhõm, dường như đã lâu rồi hắn không được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Hắn cũng không thèm để ý đến sự vô lý của cô, tự mình ngồi xuống rồi rót ra một ly trà, uống.
“Lẽ nào ngài cảm thấy trà ở nơi này ngon hơn?” Như Ý xoay người liếc Thác Bạc Liệt một cái, hơi chế giễu, nhưng dù sao người ta cũng là hoàng thượng, Như Ý vẫn giữ chừng mực, ý chế giễu cũng chỉ che giấu phía dưới.
“Đúng vậy, trẫm thích hương vị ở nơi này!” Dáng vẻ Thác Bạc Liệt có chút ý ở ngoài lời, vẻ mặt bỡn cợt mà nhìn Như Ý.
Sao Như Ý lại không nhận ra Thác Bạc Liệt đối xử đặc biệt với mình, nhưng trong lòng cô rất khó chịu, bởi cô cảm thấy đây là vì hắn có cảm giác quen thuộc với thân thể này, điều này khiến cô không sao nói rõ được mà khó chịu.
“Đúng như tính toán của nàng, Vệ Quốc Công định tạo phản trước khi qua năm mới, không, chính xác mà nói là khi ăn tết sẽ tạo phản!”
Đối với tin tức này, Thác Bạc Liệt rất vui mừng, gần đây có Như Ý và Trác Lỗi giúp đỡ, hơn nữa bản thân đã biết thời gian cụ thể, vậy càng tăng thêm phần thắng.
“Ừm? Sao lại chắc chắn như vậy?” Hiển nhiên Như Ý đã biết rõ còn cố hỏi, nhưng cô muốn thử xem đối phương có tin tưởng mình hay không.
Tất nhiên Thác Bạc Liệt không nghĩ tới ý nàng, cũng không để ý tới điều này, hơn nữa đối với câu hỏi của Như Ý, hắn không hề giấu diếm chút gì mà nói ra: “Trác phủ không tạo phản, vậy tất nhiên sẽ cho trẫm tin tức, nhưng trẫm cảm thấy kỳ lạ, sao ngươi lại biết Trác phủ không phản?”
Đối với vấn đề này, từ lần trước thu được tin tức từ Trác phủ, Thác Bạc Liệt vẫn luôn thấy kỳ lạ, tại sao? Hắn đoán giữa Như Ý và Trác phủ có gì đó, nhưng rất nhanh hắn đã phủ nhận, lúc trước đối phó với Vệ Quốc Công, cô là người đứng mũi chịu sào, hơn nữa tổn thương đằng sau kia, hắn cũng biết.
Nếu Như Ý muốn thông đồng làm bậy với Vệ Quốc Công, cũng sẽ không làm như vậy, nàng hoàn toàn sẽ không bỏ ra tiền tài của bản thân.

“A, điều này khiến hoàng thượng rất vui sao?” Như Ý cười cười, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, giúp ngài bắt Vệ Quốc Công, đến lúc đó ngài cũng đừng quên yêu cầu của chúng ta!”
Đối với việc Như Ý mang theo mục đích tiếp cận mình, Thác Bạc Liệt vẫn rất khó chịu, khi nhìn Như Ý có một loại cảm giác bi thương không nói nên lời, chỉ là bị che giấu rất sâu, rất sâu, sâu đến mức có lẽ đến chính hắn cũng không nhận ra.
“Trẫm là hoàng thượng, lời nói của trẫm chính là thánh chỉ!” Lúc nói lời này dường như Thác Bạc Liệt hơi tức giận, không biết là vì Như Ý không tin tưởng mình hay là vì lời nói kia mang theo chút chế giễu.
Như Ý cười cười: “Chỉ mong là vậy!” Sau đó không để ý tới Thác Bạc Liệt nữa.
Thác Bạc Liệt nghe vài khúc nhạc rồi nhanh chóng hồi cung.
Thác Bạc Liệt vừa đi, một bóng người tránh ở chỗ tối cũng kín đáo đi vào phòng, trao đổi với một người khác, người nọ nhanh chóng chỉ về phương hướng hoàng cung, nhưng hắn không theo Thác Bạc Liệt mà trực tiếp thi triển khinh công rời đi.
—-
“Thế nào?” Thái hậu nhìn người theo dõi trở về, có chút nôn nóng hỏi.
“Thưa thái hậu, hoàng thượng vào “đại bản doanh”
Thái hậu nghe mà mơ hồ, hiển nhiên bà ta không biết có nơi nào như vậy.
“Thưa thái hậu, đó là nơi mới mở, tuy nói là kỹ viện, nhưng lại không hề giống, có rất nhiều văn nhân nhã sĩ đến đó, nhưng không phải là để mua vui, còn có một số người chuyên gia đi tìm nữ tử!”
Thái hậu nghe thuộc hạ báo cáo mà càng ngày càng mơ hồ, bà ta không rối rắm vấn đề này, hỏi tiếp: “Biết nó gặp ai không?”
Người nọ nói đến chuyện hoàng thượng gặp ai, sắc mặt hơi khó coi, dường như có chút sợ hãi, mở miệng: “Thưa thái hậu, người hoàng thượng gặp đúng là Như Ý, đương kim hoàng hậu!” Người nọ nói tới đây, cẩn thận quan sát sắc mặt thái hậu, sợ một khi bà ta không vui, mạng mình cũng khó mà giữ được.
Tuy thái hậu rất không vui, nhưng bây giờ là lúc cần dùng người: “Như Ý là cô nương ở đó?” Thái hậu muốn nhìn xem hiện tại Như Ý lưu lạc thành bộ dáng gì rồi, nếu là người của kỹ viện, vậy đừng mơ được quay lại đây! Nhưng thật chất là không thể quay lại được!
Người nọ không thể không bội phục ánh mắt và sự thông minh của thái hậu, vấn đề vừa hỏi đó chính là mấu chốt: “Thưa thái hậu, nàng là chủ nhân của nơi đó, nàng còn có một người anh trai, anh trai nàng chính là người giàu có số một!”
Khi thái hậu nghe được lời này, ngọc châu trên tay cũng sắp bị bóp nát, vậy mà trong ánh mắt kia loé ra tia độc ác, không ngờ đến quay tới quay lui lại trở thành như vậy.
“Người giàu nhất cả nước Trác Lỗi?” Nghĩ đến tầng quan hệ này, thái hậu càng sợ hãi hơn, chuyện năm đó tuy Trác Lỗi vẫn chưa trưởng thành, có lẽ không biết được nhiều, nhưng nếu Như Ý liên thủ với Trác Lỗi kia, Như Ý nói những gì mình biết cho Trác Lỗi, vậy còn phải nói, hơn nữa bây giờ hoàng thượng không biết, còn đang mơ mơ màng màng, việc này càng ngày càng tàn nhẫn rồi.
“Các ngươi lui xuống trước đi, khi nào hoàng thượng hồi cung nhớ báo cho ai gia!” Thái hậu thật sự hơi mệt mỏi, tự xoa xoa huyệt thái dương, bà ta có cảm giác đau đớn như bị xé rách, rất thống khổ.
Nhưng giờ không phải là lúc bà ta quan tâm đến chuyện ốm đau, bà ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đến trước án thư, bà ta phân phó người áo đen chuẩn bị mực rồi múa bút thành văn viết ra một đoạn, bao bọc kỹ lưỡng rồi giao cho Vệ Quốc Công, tuy biết chuyện giữa hoàng thượng và Vệ Quốc Công, nhưng nếu bây giờ Vệ Quốc Công không xử lý tốt chuyện này, chỉ sợ ông ta đừng mong làm được chuyện gì nữa.
Cái gì thái hậu cũng tính đến, điều duy nhất không tính đến là hoàng thượng không nói với bà ta, cuối năm nay Vệ Quốc Công sẽ tạo phản.
—–
Khi Vệ Quốc Công nhận được thư của thái hậu, tức giận đến trừng mắt.
“Hừ, thật sự cho rằng mình là thái hậu thì uy hiếp ta cái gì cũng được sao?” Vệ Quốc Công tức giận lầm bầm lầu bầu, mặc kệ nô tài đang đứng bên cạnh, trực tiếp mở miệng mắng.
“Người đâu, các ngươi mau đi điều tra hành tung gần đây của hoàng thượng, còn tin tức của Trác Lỗi có tra ra chưa?” Tuy Vệ Quốc Công tức giận, nhưng hắn cũng không điên, nên từng giây từng phút hắn đều nghĩ phải làm sao để có thể mượn sức kẻ khác.
“Thưa chủ nhân, gần đây Trác Lỗi có hành động lớn ở kinh thành, qua lại thân mật với rất nhiều quan viên!”
“Cái gì?” Lúc này Vệ Quốc Công càng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc trong hồ lô của Trác Lỗi bán thuốc gì, ngay cả chiêu này cũng xuất ra rồi.
“Các ngươi đi điều tra hành tung gần đây của hoàng thượng! Cái khác ta sẽ sắp xếp sau!”
Ông ta tự hỏi rồi phân tích, không phải Trác Lỗi này luôn tàn nhẫn, trầm mặc sao, ngoại trừ cơ thể yếu ớt và cái danh hiệu nhà giàu số một ra, những thứ khác ông ta đều không rõ ràng, bây giờ lại lui tới thân mật với các quan viên như vậy, hắn muốn tạo phản hay là thế nào.
Lần trước mấy tên tiểu tử của Trác phủ nói, lâu rồi không liên lạc với Trác Lỗi, hiển nhiên điều này không đúng lắm, nếu đối phương nói dối, vậy chẳng lẽ người của Trác phủ lừa dối mình điều gì đó, nhưng chúng sẽ đặt cược mạng sống của Trác lão tướng quân sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.