“Vệ quốc công, xin hãy để ta trở về bàn bạc với huynh đệ của mình, chắc chắn sẽ trả lời ông sau!”
Cuối cùng Trác Tuấn chỉ đành dùng câu nói này để kéo dài thời gian, mặc dù hắn rất muốn cứu cha, nhưng chuyện này vẫn còn chứa đựng rất nhiều điều khuất tất như những gì mình đã nghĩ.
Lúc ấy, vẻ mặt của Vệ quốc công là lạ, dựa như lời Trác Tuấn nói làm ông ta sững sờ, không ngờ rằng Trác Tuấn không làm theo kế hoạch của mình,
nhưng hắn chỉ muốn cân nhắc mà thôi, chỉ một mình hắn thì làm gì có thể tìm ra được đầu mối.
“Nhị ca, chuyện này còn gì để suy nghĩ nữa, đó là cha của chúng ta cơ mà!” Sau khi về đến nơi ở, những huynh đệ khác đều rống lên, nhất là lão tam, tính tình hắn ta nóng nảy, không biết suy nghĩ gì nhiều chiều.
Trác Tuấn nhíu mày: “Lẽ nào đệ đã quên năm ấy trước khi xuất chinh, cha đã dặn dò gì hay sao? Chuyện này vẫn còn nhiều điều khuất tất, có thể hắn biết được nhiều hơn đôi chút, để cho hắn trả lời đi!” Trác Tuấn cắn răng, nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cho dù có cảm thấy hắn ta không giống với người đứng đầu trong gia tộc cũng đành thôi, để Trác gia có thể tiếp tục bình yên, hắn không thể bốc đồng, phải biết rằng tạo phản không phải việc nhỏ.
Mọi người nghe thấy từ hắn cũng đều thở ra, dù sao Trác phủ có thể bình an đến bây giờ, không thể không tính công lao của người kia được, hơn nữa, người kia còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cua-bao-quan/1772669/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.