Chương trước
Chương sau
“Sau khi phơi khô, hoa này mới có thể bảo quản được, như vậy cho dù năm sau không có hoa cúc cũng không sao cả!” Đại phu nhân bận việc của mình xong, ngẩn đầu cười nhạt với Như Ý, nụ cười xinh đẹp trong sáng khiến Như Ý ảo giác như nhìn thấy tiên nữ. Như Ý cảm thấy Đại phu nhân mình thấy bây giờ mới là Đại phu nhân chân thực nhất.
“Đại phu nhân khôn khéo!” Như Ý cười, ấm áp nhìn Đại phu nhân, có lẽ chỉ là với Đại phu nhân lúc này vẫn khiến cô nhìn thấy một chút xinh đẹp thuần khiết.
Đại phu nhân cười cười: “Lần sau khô rồi, ta sẽ cho người đưa một ít cho ngươi ngâm uống, tính khí của hoa này giống y như ngươi, ngươi hợp với nó nên cũng uống ra được chút mùi vị, đến lúc đó tiện đường cho Nhị phu nhân một túi, ngươi đưa qua đó nhé, ngươi cũng biết quan hệ của ta và Nhị muội năm nay mà, haiz! Thật ra có hơi bất đắc dĩ, năm đó ta là đầu sỏ gây chuyện, cho nên Nhị phu nhân mới hận ta như vậy, ta chỉ có thể phòng thủ, chứ không có tư cách đánh trả!” Đại phu nhân bất đắc dĩ nói, khiến Như Ý như có một loại ảo giác Đại phu nhân thật sự buộc lòng phải làm vậy.
Đại phu nhân dạy Như Ý xong cũng không giữ cô lại lâu, tùy ý nói có hơi mệt, có lẽ khi nãy nghĩ đến chuyện của Nhị phu nhân, khiến bà ấy cảm thấy mệt mỏi.
Như Ý cũng không nán lại, xoay người rời đi.
Đại phu nhân nhìn bóng lưng kia, nở một nụ cười khó hiểu, nhưng chỉ thoáng lóe lên mà thôi, sau đó đột nhiên nhớ đến ngày đó người áo đen báo cáo với mình, nói Như Ý từng đến địa lao gặp dì Ngưu, cũng biết dì Ngưu còn có tình cảm với cô, lập tức nhớ đến chuyện gì đó, gọi Như Ý lại: “Như Ý, ngươi còn muốn biết chuyện đêm đó không? Còn có chuyện Nhị phu nhân được thả ra nữa?”
Như Ý hơi dừng chân lại, quay đầu nhìn Đại phu nhân, vào khoảnh khăc đó, suy nghĩ của Như Ý đang giãy dụa, nó từng chút làm tan rã lý trí của cô, cuối cùng vẫn gật đầu chấp nhận lời của Đại phu nhân.
Đại phu nhân nhớ lại cảm xúc lúc đầu, sau đó mới cẩn thận nói, còn chú ý đến vẻ mặt của Như Ý, tuy bầu không khí hơi nặng nề, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như trước.
“Đêm đó dì Ngưu đâm ngươi một dao, lúc bọn ta đến, là tiếng thét chói tai của Nhị phu nhân dẫn mọi người đến, mọi người lập tức nhìn thấy dì Ngưu cầm con dao dính máu đứng lẳng lặng ở đó, vẻ mặt đờ đẫn, cuối cùng lão gia nghe Nhị phu nhân kể lại, sau khi điều tra có được kết quả là chú Ngưu đi rồi thì thần kinh của dì Ngưu bị đả kích, luôn thích làm những hành động khác thường, ngay cả chuyện lần trước Nhị phu nhân đang bàn bạc trong phòng, đó vốn là kết quả hợp tác kỳ lạ của Vệ phủ mà Nhị phu nhân và người kia dự tính, xem như muốn giúp đỡ cho Vệ quốc công, không ngờ vì lần trước dì Ngưu gặp người lạ bị tôi nghe thấy, cho nên mới có kết quả thế này…”
Đại phu nhân vừa nói vừa chú ý đến cảm xúc trên mặt Như Ý, ngoài một lần nhíu mày, những lúc khác đều ung dung nghe bà ấy để lại, thật ra những chuyện này Như Ý đã có đoán được chút chút, nhưng không ngờ Nhị phu nhân lại ác như vậy, dì Ngưu vô cớ trở thành con dê thế tội, mà dường như chú Ngưu đã không có chút dấu vết, từ xưa đàn ông bạc tình, thì ra đúng là như vậy! Như Ý thầm cười khổ, một bóng dáng mơ hồ chợt lóe lên.
Như Ý trở về từ chỗ đại phu nhân, trong lòng có chút khó chịu, cô muốn tìm chút việc để làm, như vậy mình sẽ không mệt tim như vậy nữa!
“Hàn, ngươi đã mở rộng sản nghiệp thế nào rồi?” Cô muốn hiểu biết chút tình huống, như vậy cô mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Hàn nhìn thấy Như Ý có chút tiều tụy, muốn hỏi gì đó nhưng vẫn không hỏi ra miệng, nhanh chóng báo cáo với Như Ý sản nghiệp mình sắp mở rộng.
Như Ý gật đầu: “Bây giờ ngươi nghĩ cách làm mấy loại buôn bán: Tửu lâu, lương thực, hay là tơ lụa!” Như Ý đánh dấu vài chỗ trên bức tranh, nối với nhau lại trở thành một vòng tròn khép kín, Hàn cả kinh, giờ phút này khí chất của Như Ý tựa như hoàn mỹ trời sinh, khí phách lão luyện.
Như Ý thấy ánh mắt Hàn nhìn mình, cười nhạt: “Không cần nhìn ta bằng ánh mắt này, ta còn cần ngươi đi đến chỗ chứng thực, hơn nữa ta sẽ giải thích cách kinh doanh những thứ này cho ngươi, nhưng bây giờ cần ngươi phải liên hệ tốt mọi người, hình như gần đây Người câm rất bận, ta không muốn biết thân phận của bọn họ, cái này không hề ảnh hưởng đến lòng tin của ta với mọi người, không phải mọi người muốn cứu người kia sao? Nói thật, ta cũng rất tò mò, đến lúc đó ta sẽ nhanh chóng giải quyết cho mọi người, có lẽ Người câm sẽ không còn vất vả, cũng sẽ không nguy hiểm như vậy nữa, hơn nữa chỗ của ta rất cần cô ta!”
Như Ý một hơi nói ra suy nghĩ của mình, nói đến Hàn cảm thấy khó tin.
“Thế nào, không hiểu à?” Như Ý nhìn thấy vẻ mặt của Hàn, có chút khó hiểu hỏi, chẳng lẽ nói thế vẫn hơi khó hiểu sao?
Hàn bị câu hỏi của Như Ý kéo về hiện thực, thấy vẻ mặt của Như Ý, thoáng cái hiểu ra khi nãy mình lộ ra vẻ mặt khó tin, vội vàng tỉnh táo lại, cười cười: “Ta hiểu rồi, nhưng mà Như Ý, ngươi thật sự khiến bọn ta tin phục!”
Thật ra Như Ý hiểu suy nghĩ của Hàn, cũng không giải thích gì, giống như những thứ này vốn là điều đặc biệt trời sinh đã có của cô.
Như Ý xem như một người làm việc mạnh mẽ vang dội, từng đồng ý với mấy người Hàn là phải cứu người ra, như vậy cho dù nguy hiểm đến tính mạng của mình cũng sẽ không tiếc. Cô về phòng, ở tại chỗ đợi đêm tối, đêm tối chính là khoảng thời gian tốt nhất để âm mưu xuất hiện.
Ban đêm, Như Ý nhìn thấy màu đen từ từ bao phủ, sau đó mạnh mẽ phủ kín bầu trời, Như Ý nở nụ cười sâu thẳm khó lường, mặc đồ đi đêm lén lút hành động, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới nơi mình muốn.
Không biết vì sao ánh trăng buổi tối cuối thu lại treo cao như vậy, không biết là đang chiếu sáng cho Như Ý, hay là dẫn tới phiền phức không cần thiết, Như Ý cau mày, tập trung cao độ, chẳng mấy chốc đã đi đến mép tường của trạch viện, nhìn cỏ cây yên tĩnh xung quanh, tất cả đều vô cùng vắng lặng.
Ánh mắt rét lạnh, Như Ý bay người lên xâm nhập vào “tuyến an toàn” của căn phòng kia, trong lúc đó có mấy người áo đen bay ra, Như Ý cười bí hiểm, tay vung lên, đánh ra một trận sương mù, trong vô thức, hiệu quả thuốc kia thật sự rất mạnh, người áo đen trúng chiêu không còn chút ý thức, ánh mắt trở nên mơ màng.
Nhưng đều là người huấn luyện võ nghệ, ý chí cũng cứng rắn hơn người bình thường, mấy người bọn họ lại có thể cứng rắn chống đỡ thân thể của mình, nhìn Như Ý, cũng không dám kéo dài, bay người xông lên.
Tuy Như Ý thoáng ngạc nhiên, nhưng cô vẫn rất tự tin nở nụ cười, cô rất hiểu thuốc này thế nào, cái này cũng là cô vô tình phát hiện khi đi ra sau núi, hiệu quả của thứ này thoáng hiện lên trong đầu cô, lúc ấy Người câm còn nghi ngờ nói cái này không có hiệu quả, nhưng Như Ý chỉ cười chứ không nói, chỉ là cô lại đi tìm động vật đến thử nghiệm, vì vậy khiến cô tin chắc hiệu quả của thuốc này.
Như Ý hơi nghiêng người tránh thoát công kích của một người, sau đó một người khác đánh tới từ bên hông cô, Như Ý tung người bay lên, xoay vòng 360 độ, đá thẳng một cái, trực tiếp đá trúng cằm người kia, người nọ lập tức ngã xuống.
Chần chừ vì tác dụng của thuốc, mấy người kia càng giảm sức chiến đấu, động tác trở nên ngày càng chậm chạp.
Như Ý nắm bắt thời cơ, động tác trở nên tàn nhẫn độc ác, xoay người một cái, một người bị đá ra xa mấy mét.
Chẳng mấy chốc người ngã xuống tăng lên, trước mắt chỉ còn lại một người, Như Ý dùng mê hồn thuật hỏi người đã mất hết tỉnh táo kia: “Chìa khóa?”
Người nọ chỉ giá cắm nến sau lưng người cầm dây xích, sau đó không chịu được nữa ngã thẳng xuống.
Như Ý tranh thủ thời gian đi tới chỗ đế cắm nến.
“Vèo!”
“Cẩn thận!”
Một người bay nhanh vào, trực tiếp đụng Như Ý tránh khỏi những mũi tên như hạt mưa bay ra từ đế cắm nến kia.
“Người câm!” Tô Miên ngạc nhiên nhìn Người câm, đương nhiên không phải ngạc nhiên vì cô ta đến đây, mà vì hai chữ khi nãy cô ta nói.
Người câm vẻ mặt nặng nề nhìn ra bên ngoài, Như Ý cũng lập tức trở nên tỉnh táo, vì cô cũng nghe thấy tiếng vang lộp cộp bên ngoài.
Hai người nhìn nhau, hiểu rõ gật đầu, Như Ý kéo Người câm chuẩn bị bay người rời khỏi.
“Ui da…” Người câm phát ra một âm thanh, lúc này Như Ý mới chú ý đến vết thương trên cánh tay trái của Người câm.
Cô cau mày, thấy người đã đến gần bèn kéo Người câm rời khỏi
Người câm đau đến nghiêng mặt, lại bị Hoàng thượng đi đầu tiên nhìn thấy.
Như Ý thấy người đến đã phát hiện, tay vung lên một đống sương mù, lợi dụng khoảng trống của may mắn rời đi.
“Sao lại thế này?”
Hàn nhìn thấy Băng được Như Ý đỡ vào, nặng nề hỏi.
Như Ý liếc mắt nhìn Hàn: “Ta lại thiếu cô ấy một mạng!” Như Ý nói xong thì nhanh chóng đỡ người lên trên giường.
“Đáng chết!” Như Ý kiểm tra miệng vết thương của Người câm, thế nhưng lại có độc.
“Ngươi đi tìm mấy vị thuốc cho ta với, nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa!”
Như Ý vội vàng nói ra mấy vị thuốc, thúc giục Hàn đi mua.
Đương nhiên Hàn sẽ không lấy mạng sống của người câm ra đùa giỡn.
Nhìn thấy Hàn rời đi, Như Ý mới yên tâm hơn. Nếu đối phương bôi độc lên mũi tên, vậy chắc chắn biết độc này cần dược liệu gì, nếu không vội vàng xử lý nhanh, như vậy đợi lát nữa Vệ quốc công muốn điều tra sẽ dễ dàng hơn cho ông ta nhiều.
Như Ý búng tay một cái, một người bay vào, đây là ám vệ Như Ý đặc biệt huấn luyện: “Ngươi phái thêm mấy người nữa ra ngoài, cũng đến tiệm thuốc bắc mua cho ta mấy vị thuốc ta mới nói kia, nhớ kỹ phải nhanh, hơn nữa đừng tập trung lại với nhau!”
Như Ý nghĩ nếu Hàn đi ra ngoài một mình, đến lúc đó bắt đầu điều tra sẽ rất dễ để lộ dấu vết, Như Ý không thể để xuất hiện loại chuyện này được, nếu không chẳng phải lãng phí sự cố gắng này sao.
Quả nhiên hiệu suất làm việc của Hàn rất cao, chỉ chốc lát đã mua được thuốc về, sau đó chế thuốc theo yêu cầu của Như Ý.
“Thuốc này, sau này liên tục uống mấy lần sẽ khỏi, nhưng cần phải bồi bổ cho cô ấy, ta phải trở về sớm, nếu làm ra chuyện ở Vệ phủ, còn quen thuộc với Vệ phủ như vậy, chắc chắn sau này Vệ quốc công sẽ muốn cho người điều tra, cho nên ta phải về nhanh hơn! Ngươi chăm sóc Người câm cho tốt nhé!”
Như Ý nói xong thì không chậm trễ nữa: “Đúng rồi, không phải cô ấy câm sao, có lẽ ngươi biết nhỉ?”
Nếu Như Ý biết lời này sẽ gây ra tai họa cho mình, có lẽ cô sẽ không nói.
Hàn nhìn hướng Như Ý rời khỏi, hắn nghe rất rõ lời nói của Như Ý khi nãy, hắn chỉ biết chuyện này không lừa được lâu nữa.
Như Ý vừa về đến nhà không bao lâu, quả nhiên Vệ quốc công dẫn mọi người điều tra khắp nơi.
“Nô tỳ tham kiến lão gia!” Như Ý nhìn thấy Vệ quốc công xuất hiện, vội vàng hành lễ.
“Lão gia, không tìm thấy gì!” Một bình sĩ đi ra từ đâu đó, liếc mắt nhìn thoáng qua Như Ý rồi báo cáo.
Vệ quốc công thấy không có gì khả nghi, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Trải qua một bản nhạc đệm như vậy, mọi thứ đều trở lại bình thường, cuộc sống của Như Ý cũng trở nên rất nhạt nhẽo.
“Như Ý cô nương, đây là trà hoa cúc Đại phu nhân bảo đưa tới cho ngươi!”
Như Ý đang bận rộn thêu thùa, vẻ mạnh bình tĩnh lạnh nhạt, đột nhiên có một bóng dáng khéo léo xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cô ngẩng đầu nhìn người đang đi về phía này, tươi cười nghênh đón, không có chút lười biếng.
“Cảm ơn Đại phu nhân, nhất định Như Ý sẽ nghiêm túc phẩm trà!” Như Ý tiện tay nhận lấy đồ trong tay nha hoàn, hiền hòa lễ độ nở nụ cười.
A hoàn nhìn thấy dáng vẻ này của Như Ý, cũng rất hưởng thụ: “Đúng rồi, Đại phu nhân còn nói, bảo ngươi đừng quên mang qua cho Nhị phu nhân, đến lúc đó cũng cho Nhị phu nhân nếm thử trà mới, trước giờ Nhị phu nhân vẫn luôn thích trà!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.