Chương trước
Chương sau
Như Ý càng ngày càng tin tưởng thân phận của mình rất bất thường, thậm chí ở trong cơ thể cô luôn có một cỗ năng lượng không tầm thường, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt sẽ chạy tán loạn trong cơ thể cô.
Không biết do Người Câm nghe được lời nói của Như Ý, hay là bị cái gì làm phiền, cô ta muốn chạy thoát khỏi trói buộc, tay chân không ngừng giãy dụa.
Như Ý thấy cơ thể Người Câm không ngừng vặn vẹo, khuôn mặt đã bắt đầu chảy mồ hôi, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ bừng.
Như Ý phát hiện mình không thể khống chế cơ thể của Người Câm, nhưng động tác mềm nhẹ thì không thể khống chế, nếu dùng sức, Như Ý lại sợ làm Người Câm bị thương.
Như Ý không thể, nhưng trong đầu lại lóe lên một thông tin, cô cố gắng cố định cơ thể Người Câm, nhắm ngay vào một điểm rồi xuống tay, Người Câm lập tức hôn mê bất tỉnh.
Như Ý phủ chăn lên người Người Câm, quay đầu nhìn Tiên Miên Thảo đang trong thời điểm nở rộ rực rỡ nhất, rồi đi thẳng ra ngoài.
Như Ý muốn đi tìm xem có còn Tiên Miên Thảo hay không, kỳ thật cô biết, khả năng tìm được là rất nhỏ, nhưng lúc này Người Câm, Tiểu Nhã đều cần cây Tiên Miên Thảo này cứu mạng, cô phải cứu ai, cô khó có thể lựa chọn, hai người đều là người đã cứu cô, cô không muốn đeo sự áy náy cả đời trên lưng.
Trong lúc Như Ý đi tìm cây cỏ, cái người xuất hiện bên vách núi kia lại đi đến bên người Người Câm, giải huyệt đạo của cô ta.
“Lần này cô tin nó đáng giá sao?” Người nọ nhẹ nhàng mở miệng, nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, giống như việc này đã sớm nằm trong sự suy đoán của cô ta.
“Đúng, ta tiếp nhận nhiệm vụ lần này!” Người Câm lại có thể mở miệng nói chuyện, tuy rằng cơ thể rất suy yếu, nhưng lời nói ra rất rõ ràng mượt mà.
“Chỉ mong đừng khiến cho chủ tử thất vọng!” Người nọ nói xong liền biến mất.
Người Câm cũng nhân cơ hội lấy ra tờ giấy viết lên mấy chữ, nhìn miệng vết thương của chính mình, nhịn đau lấy tay nặn máu đen từ miệng vết thương, rồi lập tức rời khỏi sơn động.
Như Ý tìm kiếm rất lâu dọc đường, nhưng vẫn không tìm được cây cỏ mà mình muốn, một đêm như vậy, cây đuốc đã cháy tàn nhiều lần, làm sao để có thể tìm được, Như Ý ngẫm lại, lại cảm thấy mình thật ngây thơ, thở dài, nghĩ vẫn nên quay về xem Người Câm trước đã, sau đó sớm trở về, nếu không Tiểu Thúy phỏng chừng muốn đốt lửa tìm người mất.
Bước vào sơn động, nhìn thấy chiếc giường đã trống rỗng kia, đột nhiên cảm thấy trái tim thắt lại, nặng nề cầm lấy tờ giấy bên giường.
“Như Ý: mạng của tôi vốn là do cô cứu, trong khoảng thời gian này không có bất kỳ phân tranh nào, tôi đã rất thỏa mãn, lần này xem như tôi cảm ơn cô, không cần phải rối rắm vì thuốc này nữa, cứu người cô phải cứu đi, nếu tôi mạng lớn, có lẽ sẽ còn gặp lại, nếu tôi vô phúc, kiếp sau lại gặp, nếu một người tên là Triết xuất hiện, phiền cô giúp hắn một lần, đây là hy vọng duy nhất mà tôi muốn cô làm, thư chuyển lời! Đừng tìm.”
Như Ý đột nhiên cảm thấy trái tim nặng trĩu, lại là Triết, nhưng ngay cả người cô còn chưa nhìn thấy, cũng không biết nguyện vọng này có thể thực hiện được hay không.
Mặc dù xuống núi không vất vả như lên núi, nhưng trong đêm tối bước đi trên mặt đất gập ghềnh, vốn đã bị thương, lúc này lại một thân hỗn độn.
Còn chưa đến viện, Như Ý đã cảm thấy được không khí có chút dị thường, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng ồn ào.
Như Ý cay mày, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ lại xuất hiện tình huống gì?
“Nha đầu kia rốt cuộc đã đi đâu? Có phải chạy rồi hay không?”
Khi Như Ý đi đến cửa, một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền vào lỗ tai cô, mà lời nói ra lại khiến cho trái tim cô phát lạnh.
“Nhị phu nhân, Như Ý chỉ đi tìm thuốc, rất nhanh sẽ trở về, nô tỳ nhớ rõ cô ấy hỏi về phía sau núi, hình như là muốn đi sau núi tìm thuốc, nếu không để cho nô tỳ mang người đi tìm?” Tiểu Thúy vừa nghe Nhị phu nhân mắng Như Ý như vậy, vô cùng sốt ruột giải thích.
Như Ý chỉ nghe được một tiếng hừ lạnh, tiếp theo nghe được giọng nói vô tình kia của Nhị phu nhân tức giận với Tiểu Thúy.
“Đương nhiên phải tìm cô ta, khế ước bán thân cũng đã ký, cô ta tưởng cô ta có thể chạy trốn sao? Về phần ngươi nói bây giờ đi tìm, ngươi cũng không nhìn xem bây giờ đã là giờ nào, hôm nay đã tối như vậy, liền vì một mình cô ta mà khiến cho nhiều người đi vào chỗ âm u nguy hiểm đó tìm người, ngươi muốn mọi người đều không thể quay về hay sao?” Không biết cụ thể bắt đầu từ khi nào, Nhị phu nhân cũng trở nên cay nghiệt như vậy, là vì con gái của chính mình mà lo lắng hay từ trước đến nay bà ta đều như vậy, chỉ là che giấu quá tốt.
“Muội muội, Như Ý tốt xấu cũng là nha hoàn trong viện ta, muốn quản lý khiển trách cũng là chuyện của ta, cũng không phiền muội muội quan tâm.” Đại phu nhân rốt cục cũng từ trong đám người đi ra, bắt đầu đáp trả lại Nhị phu nhân, đã qua vài ngày yên ắng, mà mấy ngày kia không xen vào việc bên ngoài theo phân phó của Vệ quốc công mà đóng cửa tự suy ngẫm.
Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, khóe miệng hiện lên một tia khiêu khích: “Tỷ tỷ nói đúng, chỉ sợ tỷ tỷ bao che khuyết điểm, không có cách nào làm việc theo lẽ công bằng, tỷ tỷ đương nhiên không gấp, nhưng muội muội ta lại không được, con gái của ta vì cô ta đã chậm trễ thời gian, nếu cô ta chạy trốn, ngươi bảo ta phải làm như thế nào? Một cái mạng của cô ta sao có thể so sánh với mạng của con gái ta.”
Mắt thấy tranh chấp giữa Đại phu nhân và Nhị phu nhân sắp đến mức xung khắc như nước với lửa, Như Ý không còn cách nào đành bình tĩnh bước ra.
“Đại phu nhân, Nhị phu nhân, nô tỳ mệnh tiện, không đáng để hai vị phu nhân vì nô tỳ mà lạnh mặt như vậy!”
Như Ý đứng ở cửa, giọng nói của cô xuyên qua bóng tối truyền vào sân viện sáng sủa, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên mặt cô.
Có người là vui vẻ, tỷ như Tiểu Thúy, có người là xem kịch vui, mà nhiều nhất chính là thái độ im lặng.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, Như Ý bình tĩnh ngẩng đầu, nắm lấy chân bị thương của mình, quần áo cũng bẩn đến mức không chịu nổi, nhưng ánh mắt cô kiên định, trong lúc ngẩng đầu mang theo một loại kiên trì, lại khiến cho mọi người đột nhiên sững sờ ở nơi đó.
“Xin Nhị phu nhân thứ tội, bởi vì đến sau núi tìm kiếm một loại thuốc vô cùng quan trọng nên mới tạo thành sự hiểu lầm như vậy, nhưng xin Nhị phu nhân tin tưởng, nô tỳ cũng là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, huống hồ Tứ tiểu thư đối xử với nô tỳ không tệ, nô tỳ tuy rằng không có văn hóa nhưng cũng biết có ơn thì báo!” Như Ý nói từng tiếng hùng hồn có lực, ánh mắt không hề tỏ ra sợ hãi.
Cúi đầu với Nhị phu nhân, Như Ý cũng không quên Đại phu nhân ở bên cạnh: “Đại phu nhân, nô tỳ khiến cho Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân bất hòa, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ tự nguyện chịu phạt gia pháp!” Như Ý dập đầu lên sàn nhà, bình tĩnh nói một câu lại dập một cái gõ vào tâm của mọi người, rất nhiều người thậm chí còn hít ngụm khí, một nữ tử sao có thể dễ dàng chịu đựng được gia pháp này!
Đại phu nhân nhíu chặt mày nhìn Như Ý, rất lo lắng đối với tự nguyện chịu phạt mà cô nói, nhưng lời này đã nói ra không thể thu hồi, hơn nữa Nhị phu nhân còn chưa có ý định mở miệng.
“Nếu đã như vậy, như vậy thì làm theo gia pháp đi, nhưng đầu tiên phải chữa trị khỏi cho tứ tiểu đã, nếu không tội của ngươi sẽ không chỉ như vậy liền xong!” Trong sự im lặng, Đại phu nhân suy nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng tuyên án Như Ý.
“Đa tạ Đại phu nhân, đa tạ Nhị phu nhân!” Lại một lần quỳ, Như Ý cảm giác toàn thân cũng muốn ngã xuống, nhưng mọi người còn chưa đi, cô không thể ngã xuống, nếu hôm nay cô ngã xuống, chỉ sợ sẽ bị bao nhiêu người khinh thường.
“Được rồi, nếu đã xử lý như vậy, tất cả mọi người đều tự quay về chỗ mình đi!” Nhị phu nhân dùng loại ánh mắt khó hiểu nhìn Như Ý, lên tiếng hướng mọi người phân phó, rồi cao ngạo nhấc chân rời đi.
Đại phu nhân cũng không nói thêm cái gì, xoay người rời khỏi sân viện lạnh lẽo này.
Nhìn thấy tất cả mọi người rời đi, tất cả ý thức chống đỡ Như Ý đều sụp đổ trong nháy mắt, cô thật sự rất mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả sức lực để mở to mắt cũng không có.
“Rầm!”
“Như Ý, Như Ý, cô tỉnh lại đi!”
Đêm rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng Như Ý ngã xuống vào lúc đó cùng tiếng kinh hô kia của Tiểu Thúy.
Trong mơ hồ, Như Ý cảm giác mình đang ở trong một màn sương trắng, cho dù cô tìm như thế nào đi chăng nữa cũng không tìm thấy phương hướng.
Ẩn ẩn trong không trung một thanh âm gọi cô, cô muốn thoát khỏi nơi này, cô phải rời khỏi nơi này, thanh âm kia trở thành cọng rơm cứu mạng của cô, cô liều mạng chạy về phía thanh âm kia,, rốt cục cảm giác được một tia sáng lung lay trong mắt cô, cô nhịn không được cười lên một tiếng, từ trong ánh sáng kia xuất hiện một bóng dáng nữ nhân, bóng dáng người kia lại giống cô y như đúc, bên người còn có một con vật nhỏ đáng yêu, Như Ý không biết đó là con vật gì, chỉ là cảm thấy rất đáng yêu, cô rất thích, cô chậm rãi đi về phía trước, càng đi lại phát hiện bóng dáng và con vật nhỏ kia cách mình càng ngày càng xa.
Cô muốn kêu bọn họ dừng lại, nhưng bóng dáng kia lại biến thành một cái chấm đen rồi biến mất không thấy.
Sau đó là Đại phu nhân, Nhị phu nhân đồng thời giơ hai tay về phía cô.
“Như Ý, lựa chọn đi theo ta đi” Đại phu nhân giơ hai tay.
“Không, Như Ý vẫn là đi theo ta đi!” Nhị phu nhân cũng đồng thời giơ hai tay.
Như Ý trái nhìn phải nhìn, nhưng cô thật sự không biết nên tin tưởng ai.
Một cơ thể run rẩy ngay ở dưới chân cô, tội nghiệp lôi kéo chân cô.
Như Ý vừa nhìn, hóa ra là Người Câm! Người Câm há miệng, nhưng không phát ra thanh âm gì, chỉ là sự mong đợi trong ánh mắt kia, còn có cái lắc đầu kia, sau đó chỉ chỉ trái tim.
“Ngươi bảo ta đi theo trái tim của chính mình sao?” Như Ý nhìn Người Câm rồi mở miệng nói.
Chỉ thấy Người Câm liều mạng gật đầu.
Ngay lập tức Như Ý cảm giác một đạo ánh sáng bắn về phía cô, mọi người không thấy, chỉ có một mình cô, phía trước biến thành một con đường lớn sáng rõ.
Cuối cùng Như Ý cũng hiểu được, nợ tình thì phải trả, đi theo trái tim của chính mình, ai đáng giá cho mình giúp, cớ sao cô phải để ý nhiều như vậy.
“Như Ý, cô tỉnh lại đi, Như Ý...” Là ai đang nỉ non bên tai mình, rõ ràng rất ồn ào nhưng tại sao lại ấm áp như vậy.
Như Ý từ từ mở mắt, xuất hiện trước mắt cô là một đôi mắt to tròn.
Mặc dù thoạt nhìn cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn rất cảm động, cũng chỉ có Tiểu Thúy quan tâm lo lắng cho cô.
“Như Ý, cô tỉnh rồi sao!” Tiểu Thúy vừa thấy Như Ý mở mắt, trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa, khiến cho mắt Như Ý khó mở nổi.
“Đừng lo lắng!” Như Ý thản nhiên, đương nhiên sẽ không phiến tình, nhưng cô biết Tiểu Thúy muốn cái gì, cô không hy vọng Tiểu Thúy vì chính mình mà lo lắng.
Cô nhớ tới hôm nay phải pha chế thuốc cho Tiểu Nhã, bởi vì cổ độc cũng có kỳ hạn, lần trước cô phân phó dùng nước ngừng nóng để chườm dẫn nó đến chỗ ngực, bây giờ còn cần Tiên Miên Thảo, như vậy Tiểu Nhã mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
“Như Ý, cơ thể cô còn rất yếu, không thể rời giường!”Tiểu Thúy bị bộ dáng chật vật tối hôm qua của Như Ý dọa sợ, thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Như Ý cho Tiểu Thúy một ánh mắt an tâm: “Cơ thể của tôi chỉ yếu, nhưng Tiểu Nhã bây giờ còn đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết, cơ thể của tôi còn có thể dưỡng lại, còn cơ thể của cô bé nếu muộn sẽ không được!” Như Ý khẽ vỗ tay Tiểu Thúy nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.