Chương trước
Chương sau
"Hóa ra đây chính là câu chuyện xuyên không về thời đại này của ngươi!"
Rốt cuộc Như Ý đã biết rõ lai lịch của tên đặc công đến từ tương lai này rồi!
Kim Ưng cười lạnh: "Buồn cười ở chỗ là! Tên đặc công nội bộ ấy đến một thế giới thần bí, hắn vẫn không tìm được Hắc Tường Vi! Hắn tìm được Hắc Tường Vi đã mất tung tích, nhưng không may là phải tìm suốt hơn một trăm ba mươi năm ròng rã! Tất nhiên, từ đầu đến cuối tên đặc công ấy không hề hay biết Hắc Tường Vi cũng ở thế giới này! Hắn cứ ngỡ chỉ có một mình hắn đến thế giới này thôi! Hắn gặp được một người thần bí không ai bì kịp! Không! Là hai người! Một cao nhân thần bí không ai bì kịp, còn có một thiếu niên tài hoa hơn người!"
Như Ý tò mò hỏi: "Là ai đấy?"
Mặc dù Như Ý biết Kim Ưng nhất định sẽ nói ra đáp án.
Nhưng mà cô lại tò mò những chuyện đã xảy ra sau khi Kim Ưng xuyên không.
Kim Ưng thở dài, dường như đang nhớ lại một khoảng thời gian đầy đau khổ.
"Hắn bái vị cao nhân thần thông không ai bì kịp đấy làm thầy, tu luyện võ công tuyệt thế, có sự cần cù cộng với tài trí, trí tuệ vốn có của đặc công vào đời trước cùng với các loại kỹ năng, hắn nhanh chóng trở thành người tài ba nổi trội ở thế giới này! Hắn đủ mạnh mẽ để ngông với thiên hạ! Nhưng mà! Nhưng mà!"
Hắn căm uất kích động nhấn mạnh: "Nhưng mà ông trời không có mắt!"
Sư huynh của đặc công đó là thiếu niên tài hoa hơn người kia, nhưng y là một thiên tài thông minh và có thiên phú hơn hắn nhiều! Một kẻ thiên tài đê tiện vô liêm sỉ và giả dối! Mặc dù đặc công nội bộ lớn tuổi hơn y, nhập môn trễ hơn y, nhưng hắn tự nguyện gọi y một tiếng sư huynh, hơn nữa còn nói cho y nghe về kiến thức và trí tuệ của kiếp trước! Hắn thật sự coi sư huynh như huynh đệ tốt, bạn bè thân thiết của mình! Nhưng nào ngờ cuối cùng người huynh đệ tốt này lại phản bội hắn! Sư huynh nhập môn sớm hơn hắn, võ công tiến bộ nhanh hơn hắn, lúc đặc công nội bộ còn đang vất vả luyện tập, sư huynh của hắn lại sử dụng thần công tuyệt thế của sư phụ và trí tuệ tuyệt thế mà đặc công nội bộ dạy cho y nổi tiếng khắp thiên hạ, lập nên thanh danh và công trạng muôn đời không mai một! Sau đó đặc công nội bộ cũng nổi danh thiên hạ, nhưng mà danh tiếng có thế nào cũng không sánh bằng sư huynh của mình! Hắn bị người đời xem là kẻ đứng hạng hai! Kẻ đứng hạng hai chính là kẻ thất bại! Kẻ thất bại! Tất cả đều nhờ tên sư huynh đê tiện vô liêm sỉ giả dối kia ban tặng! Sư huynh của hắn cướp đi trí tuệ của hắn, cũng cướp đi vị trí đệ nhất thiên hạ của hắn!
Như Ý cười lạnh: "Xem ra! Ngươi có số làm kẻ đứng hàng hai suốt ngàn năm!"
"Câm miệng!"
Kim Ưng kích động rống lên: "Cô câm miệng lại! Lão phu tuyệt đối không muốn đứng thứ hai! Lão phu vĩnh viễn luôn là người đứng đầu thiên hạ!"
Như Ý nói: "Câu chuyện này chắc phải có kết thúc chứ nhỉ? Mỗi một câu chuyện đều có một kết thúc!"
Kim Ưng cười lạnh, trông hắn ta càng trở nên dữ tợn: "Hừ! Kết thúc? Kết thúc chính là sư huynh giả dối đó rốt cuộc cũng gặp báo ứng! Y bị sư phụ đích thân diệt trừ rồi! Mà sư phụ vì chính tay giải quyết đồ đệ mình yêu thương nhất nên hối hận không nguôi, mai danh ẩn tích từ đó! Rốt cuộc lão phu đã trở thành đệ nhất thiên hạ, danh xứng với thực."
Như Ý cười lạnh nói: "Hóa ra trong núi không có hổ, khỉ tự xưng đại vương!"
"Khốn nạn!"
"Cô nói gì!"
Ánh mắt Kim Ưng tỏa ra sát khí nồng đặc.
Như Ý cười lạnh: "Ta nói lời thật thôi! Nếu như sư huynh và sư phụ của ngươi vẫn còn ở đây, ngươi dám xưng đệ nhất thiên hạ hay không? Lại còn mặt trơ trán bóng bảo danh xứng với thực à?
Kim Ưng phẫn nộ nhìn Như Ý trân trân, sát khí nổi lên.
Nhưng mà, sát khí lại tan biến đi trong chớp mắt.
Hắn thở dài nói: "Cô nói đúng, cái danh đệ nhất thiên hạ của lão phu, quả thật chỉ là hư danh mà thôi! Hơn nữa...
Hắn ta khựng lại.
Như Ý rất tò mò, sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Kim Ưng chợt nói: "Hơn nữa đệ nhất thiên hạ cô đơn đến như vậy! Sư huynh chết rồi, sau khi sư phụ mất tích, quả thật lão phu tung hoành thiên hạ, muôn dân trăm họ sống hay chết đều phụ thuộc vào ý muốn của lão phu! Nhưng mà, thời gian trôi qua lâu rồi lại cảm thấy tịch mịch! Không còn ai là đối phủ của ta! Hóa ra làm đệ nhất thiên hạ lại tịch mịch đến nhường này!"
"Tục ngữ nói rằng, cao thủ thường tịch mịch!"
"Thế là, ta muốn theo đuổi cảnh giới võ học cao hơn!"
Như Ý đáp: "Nếu như ta không đoán nhầm. võ công của ngươi đã lên cấp võ thần rồi! Đã đạt đến cảnh giới cao nhất của võ học! Lại còn có không gian để tiến bộ tiếp nữa à?"
Kim Ưng đáp: "Đúng vậy! Quả thật lão phu là võ thần, trong thiên hạ này không có ai là địch thủ của ta! Nhưng mà! Đây vẫn chưa phải cảnh giới cao nhất trong võ học! Còn có cảnh giới võ học cao hơn nữa kìa!"
Như Ý nói: "Ồ? Đó là cảnh giới gì?"
Kim Ưng phun ra bốn chữ: "Sống Mãi Không Chết."
Như Ý cười lạnh: "Sống Mãi Không Chết? Sư đệ, ngươi thật ấu trĩ! Làm đệ nhất thiên hạ tịch mịch như thế, sống lâu để làm gì đây? Hơn nữa, sống mãi không chết có gì thú vị kia chứ? Thật sự không hiểu nổi đàn ông các ngươi đang nghĩ gì trong đầu, nếu không đeo đuổi danh lợi thì lại đeo đuổi quyền lực, thậm chí còn muốn sống mãi không chết?"
Kim Ưng nối: "Cô thì hiểu cái gì? Lão phu nào có quan tâm đến sống mãi không chết gì đó! Nhưng mà, chỉ cần luyện thành võ công trong bí kíp võ công, lão phu mới chính là đệ nhất thiên hạ thật sự! Bởi vì, cho dù là sư phụ hay sư huynh của ta, năm ấy đều chưa ai luyện được võ công trong bí kíp võ công cả! Cho dù bọn họ chết rồi, mất tích rồi, ta cũng phải đánh bại bọn họ! Chỉ cần luyện được võ công trong bí kíp võ công, lão phu mới có thể trở thành đệ nhất thiên hạ chân chính!"
Như Ý lắc đầu cười lạnh: "Ngươi đúng là một kẻ đáng thương!"
Ánh mắt Kim Ưng cười lạnh đầy nham hiểm: "Cô mới là kẻ đáng thương! Cô nghĩ lão phu sẽ đưa cô thế kỷ 21 thật à?"
Như Ý kinh ngạc đến nỗi thay đổi sắc mặt: "Ngươi... Ngươi lừa ta?"
Kim Ưng cười gian xảo: "Ha ha! Không phải lão phu đã nói rồi ư? Cô thật ấu trĩ! Uổng cho cô là đặc công thiên tài, thế mà lại dễ dàng tin tưởng địch thủ của mình, dễ dàng mắc bẫy đến như vậy!"
Như Ý ngạc nhiên nói: "Nếu như ngươi không định đưa ta về thế kỷ 21, tại sao ngươi lại lừa gạt ta? Lừa gạt ta thì có ích gì cho ngươi?"
Kim Ưng cười gian xảo: "Chuyện này liên quan đến khúc nhạc đệm trong câu chuyện!"
"Nhạc đệm?"
"Đúng vậy!"
"Nhạc đệm thế nào?"
"Sư tỷ, đây là nhạc đệm của cô đấy!"
Kim Ưng cười gian xảo: "Ha ha! Sư tỷ, vận mệnh cứ hay kỳ quái mà đáng yêu như vậy đấy! Lúc cô sắp tuyệt vọng, vận mệnh sẽ tặng cho cô món quà! Tuy rằng lão phu tu luyện sống mãi không chết suốt một trăm năm, mặc dù ta chiếm được lợi từ thần công, sống hơn một trăm năm vẫn chưa chết nhưng lại không phải bất tử thật sự! Bởi vì trước giờ lão phu chưa từng luyện thành bí quyết bất tử! Mà bí quyết nói rằng nếu muốn luyện thành công bí quyết bất tử phải tìm người có bốn ngôi sao bức cung làm chất dẫn, vào nửa đêm của cái ngày bốn ngôi sao bức cung xuất hiện, dùng linh lực tinh tú giúp luyện thần công mới có thể thành công! Vốn dĩ lúc lão phu sắp mất hết sự kiên nhẫn và hy vọng thì kỳ tích đã xuất hiện!"
"Kỳ tích gì?"
"Kỳ tích ấy chính là có một câu chuyện lan truyền trong nhân gian, thợ săn tiền thưởng thần bí tên Hắc Tường Vi đột nhiên xuất hiện...Hắc Tường Vi? Cách một trăm ba mươi năm ròng, ha ha! Vận mệnh đúng là một trò cười! Một trăm ba mươi năm sau, lão phu lại có thể đợi được sư tỷ đại giá quang lâm! Mà lúc lão phu đọc hồ sơ của từng đặc công, tất nhiên lão phu biết được rằng sư tỷ có vết bớt bốn ngôi sao bức cung dưới lòng bàn chân!"
"Sao ngươi biết được ta là Hắc Tường Vi?"
"Không phải đời trước sư tỷ có danh hiệu là Hắc Tường Vi ư?"
"Nhưng thế cũng không thể chứng minh được Hắc Tường Vi là ta! Nói không chừng chỉ là trùng hợp thì sao?"
"Trùng hợp? Tất nhiên, nếu chỉ có cái tên Hắc Tường Vi thì có thể là trùng hợp thật! Nhưng mà, sư tỷ đừng quên, trong cái rương đặc công của cô vào một trăm ba mươi năm trước, cũng là cái năm lão phu xuyên không đến đây đấy, đã xuất hiện ở thế giới này! Lão phu đã từng lén lút lẻn vào cung nhìn thử, tất nhiên biết được rằng đó chính là rương đặc công...Ký hiệu Hắc Tường Vi ở bên trên thuộc về sư tỷ! Rương đặc công xuất hiện, tất nhiên lão phu biết được rằng sư tỷ cũng sẽ xuất hiện! Không ngờ rằng sư tỷ lại đến trễ tận một trăm ba mươi năm!"
Như Ý thầm thấy hoảng hốt.
Hóa ra lại có khúc nhạc đệm ly kỳ như vậy trong cả câu chuyện.
Kim Ưng tiếp tục cười lạnh: "Những chuyện tiếp theo dễ dàng và thuận lợi hơn nhiều! Lão phu chỉ cần âm thầm quan sát mỗi một hành động của sư tỷ trong bóng tối là được, ung dung để cho sư tỷ sống tự do tự tại, đợi đến đêm nay! Đêm của bốn ngôi sao bức cung! Lão phu muốn lấy cơ thể của cô làm chất dẫn, trợ giúp ta tu luyện thần công."
Như Ý cười lạnh: "Thảo nào ngươi muốn khống chế thái hậu! Với võ công của ngươi, ngươi không hề đặt bất kỳ kẻ nào trong mắt, nhưng mà, khống chế thái hậu rồi ngươi có thể cài cắm tai mắt trong cung, bất kỳ lúc nào ngươi có thể dễ dàng biết được mọi chuyện đang xảy ra trên đời!"
Kim Ưng cười lạnh nói: "Quả nhiên sư tỷ thật thông minh!"
Như Ý thừa cơ nói tiếp: "Chỉ là nếu mọi việc đều nằm trong kế hoạch của ngươi, đều được ngươi khống chế trong lòng bàn tay, vậy tại sao ngươi phải phái người ám sát ta?"
Kim Ưng kinh ngạc nói: "Ám sát? Sao lão phu lại phải cho người ám sát sư tỷ?"
Như Ý lạnh lùng đáp: "Đừng ra vẻ ngốc nghếch nữa! Lần trước lúc ta xuất cung đã bị một dàn sát thủ được huấn luyện đầy đủ ám sát, còn tên cao thủ tự xưng là tướng quân trốn thoát mất rồi, người đó không phải là người ngươi phái đến ư?"
Kim Ưng hơi ngẩn ra rồi bật cười ha hả: "Ha ha! Quả nhiên sư tỷ thật thông minh! Chỉ có điều sao cô lại nghĩ lão phu phái người đến ám sát cô?"
Như Ý bảo: "Nếu đã tự xưng là tướng quân, tất nhiên phải là một người rất có thân phận là địa vị!"
Nhưng nếu là tướng quân trong quân đội sẽ không đi đê tiện ám sát mục tiêu, võ công cũng sẽ không cao như thế được! Bởi vậy chỉ còn một khả năng mà thôi, hắn là kẻ cầm đầu trong đội quân bí mật của ngươi! Trước đây ngươi là đặc công, tất nhiên sẽ dùng chế độ quân đội quản lý cấp dưới, bởi vậy người tự xưng tướng quân đó chỉ có thể là người của ngươi! Chuyện này rất dễ dàng suy đoán được, chỉ là, từ đó đến giờ ta vẫn không hiểu nếu ngươi đã gặp ta, hơn nữa lại thành công lừa gạt ta! Hơn nữa ta vẫn còn giá trị lợi dụng với ngươi! Thế thì tại sao ngươi lại cho người ám sát ta? Đây là chỗ ta nghĩ mãi không thông."
Kim Ưng bỗng vỗ tay!
"Hay!"
"Hay lắm!"
"Sư tỷ!"
"Lão phu không thể không thừa nhận, cô quả thật là một đặc công thiên tài!"
"Không ngờ rằng cô lại quan sát cẩn thận, phân tích tỉ mỉ, không để sót một chỗ hở nào như vậy! Thật khiến sư đệ đây mở mang tầm mắt!"
"Thảo nào năm ấy tất cả mọi người đều nói sư tỷ mới là đặc công thiên tài!"
Kim Ưng vỗ tay cười lớn.
Như Ý lại bình tĩnh hỏi: "Ngươi đã thừa nhận rằng mình phái người ám sát ta? Tại sao? Ta muốn biết tại sao ngươi lại làm như vậy! Làm như vậy nào có ích gì cho ngươi! Nếu ta chết đi, không còn ai có thể giúp ngươi tu luyện thần công nữa! Tại sao ngươi muốn giết ta? Ta vẫn chưa hiểu chỗ này!"
Kim Ưng nói: "Cô đoán đúng rồi! Đúng là lão phu phái người giết cô! Hơn nữa, không phải đóng kịch, lúc ấy lão phu đã ra lệnh bằng mọi giá phải giết cho được cô!"
Như Ý lại hỏi: "Tại sao?"
Kim Ưng đáp: "Tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo sự sắp xếp của lão phu, đến thời khắc quan trọng, tuyệt đối lão phu sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào?"
Như Ý tò mò hỏi: "Sai sót? Sai sót gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.