Chương trước
Chương sau
Thu Vân nói: “Có phải là món ăn không hợp khẩu vị của chủ nhân? Hay là để tôi đi căn dặn nhà bếp làm mấy món cô thích ăn?”
Như Ý: “Không cần phải phiền phức như vậy.”
Thu Vân như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Tôi nghe nói người mang thai thường khó ăn, thường thích ăn mấy món chua và cay. Chủ nhân, để tôi đi hái trái cây cho cô?”
Như Ý: “Trong hậu cung này thì làm gì có chỗ nào mọc trái cây cơ chứ? Không cần đâu, ta thực sự không sao.”
Thu Vân vẫn kiên quyết: “Không được! Không có khẩu vị thì chủ nhân cũng nên ăn một chút, nếu như để đói ảnh hưởng đến sức khỏe thì phải làm sao chứ? Để tôi đi tìm trong hậu cung, nói không chừng sẽ tìm được một vài loại trái cây, bây giờ đúng lúc là thời điểm trái cây chín. Nếu như không có thì tôi sẽ ra ngoài cung tìm.”
“Ta đã nói rồi mà... như vậy cũng được! Nếu vậy thì làm phiền cô rồi.” Như Ý đột nhiên đổi ý.
Thu Vân cười đáp: “Chủ nhân nói gì vậy chứ? Giữa chúng ta đâu cần phải khách sáo như thế chứ? Chủ nhân khách sáo, coi tôi là người ngoài như vậy sẽ làm tôi đau lòng đó. Có thể làm việc cho chủ nhân chính là niềm hạnh phúc của tôi. Chủ nhân, vậy cô mau nghỉ ngơi, tôi đi tìm trái cây cho cô.”
“Được.” Như Ý nhẹ nhàng gật đầu.
Thu Vân vui vẻ rời đi.
Như Ý khẽ thở dài, dù sao cũng có thể giúp cô kéo dài thêm một chút thời gian.
Bây giờ...
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu Tiểu Bạch.
Lúc này ra khỏi cung đi tìm Tiểu Bạch, có thể quay trở lại cung trước giờ Tý...
Kim Ưng sẽ chờ cô ở trong điện của Thái hậu.
Tối nay phải rời đi rồi.
Mỗi lần nghĩ đến việc này, trong lòng Như Ys đều cảm thấy có chút mất mát. Thế nhưng, cô thực sự không còn điều gì nuối tiếc ở nơi này nữa. Thế giới này vốn không thuộc về cô.
Được rồi! Muốn đi cũng phải đi cho đường hoàng!
Đi ra ngoài đón Tiểu Bạch!
Như Ý cất gọn đồ đạc, rồi nhân cơ hội không có người để ý cô liền lén rời khỏi Thanh Nhã Các.
Cô có phù hiệu của Thái Hậu vì thế khi xuất cung không cần thông báo, được miễn hết tất cả các thủ tục, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý xuất cung.
Thế nhưng đêm nay Như Ý không muốn làm người khác nghi ngờ. Để tránh phát sinh ra những chuyện không hay, cô bí mật rời khỏi cung, cố gắng không để ai nhìn thấy mình...
“A!” Đột nhiên, đầu cô như va phải thứ gì đó!
Toàn thân cô chao đảo rồi ngã xuống.
Tay của Như Ý vẫn giữ chặt lấy đầu, cô cảm thấy đau, đau đớn đến mức sống không bằng chết!
Sau đó, cô liền bất tỉnh mà chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trước khi bất tỉnh, bỗng nhiên cô nhìn thấy một khuôn mặt rất quen...
“A!”
“Đau quá!”
“Đây....đây là đâu?” Như Ý tỉnh lại, đầu vẫn còn rất đau.
Rất nhanh, cô phát hiện ra bản thân mình đang trần trụi, không một mảnh vải che thân...
“Nguy rồi!”
“Y phục đâu?”
“Làm sao có thể như thế này chứ?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Như Ý cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Sau khi dùng bữa tối, cô trở lại phòng để thu xếp đồ đạc. Sau đó thì Thu Vân đến nói sẽ giúp cô đi tìm trái cây.... Sau đó.... Như Ý đã nhanh chóng đuổi khéo Thu Vân đi....Rồi cô giấu hành lí dưới gầm giường. Nhân lúc mọi người trong cung không để ý, cô đã lén rời khỏi Thanh Nhã Các. Tiếp sau đó.... Đầu của cô bỗng trở nên rất đau!
Nguy rồi!
Tại sao đầu lại đau như vậy chứ?
Rốt cuộc là vì sao?
Như Ý cố gắng ôm chặt đầu vì đau. Nỗi đau này thực sự khiến một người mật vụ như cô vô cùng khó mà chịu đựng được.
Đau đầu! Đúng vậy! Chính là đau đầu!
Trước lúc đó...
Trên đường rời cung, cô bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.
Sau đó thì... cô liền ngất đi, không biết sau đó xảy ra chuyện gì...
Rốt cuộc sau đó đã có chuyện gì?
Trí nhớ dần dần mờ nhạt.
Như Ý cố gắng nhơ lại từng chi tiết rất tỉ mỉ, nhưng lại không nhớ được gì hết, đầu cô càng lúc càng đau.
Phải rồi, trước khi bất tỉnh, cô đã nhìn thấy một gương mặt rất quen...
“Ai?”
“Là ai?”
Như Ý cố gắng nhớ lại khuôn mặt đó, nhưng do cơn đau đầu ảnh hưởng, cô nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra được khuôn mặt ấy.
Đây là đâu chứ?
Tại sao mình lại ở đây?
Nguy rồi!
Không còn thời gian nữa!
Bây giờ là mấy giờ chứ!
Lẽ nào đã qua giờ Tý rồi sao?
Như vậy thì nguy rồi!
Như Ý vội vàng bật dậy bước xuống giường, cô phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng bí mật...Đây là một căn phòng khá sạch sẽ, nhưng không có cửa sổ và cũng không có cửa. Đồ dùng trong phòng chỉ có giường, bàn ghế và một chiếc bàn đọc sách đơn giản. Chính điều này đã khiến căn phòng càng trở nên thoáng đãng hơn...
Đây rốt cuộc là đâu chứ?
Như Ý khẳng định bản thân đã ngất ở hoàng cung. Sau đó lại không nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có khả năng là...
Khi cô ngất đi đã gặp một người bí mật nào đó. Người đó đã đưa cô đến căn phòng này và nhốt cô lại. Như Ý bỗng cảm thấy bản thân giống như một tù nhân, hơn nữa...là một tù nhân khỏa thân.
Nguy rồi!
Như Ý muốn tìm quần áo, thế nhưng căn phòng này không có gì hết, đến cả cốc uống trà cũng không có, như vậy thì lấy đâu ra quần áo?
Trong đầu Như Ý lúc này tràn ngập thắc mắc.
“Quần áo của ta đâu?”
“Rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
“Người bắt mình là ai chứ?”
“Tại sao phải nhốt mình trong căn phòng bí mật này?”
“Điều quan trọng là rốt cuộc căn phòng này ở đâu?”
“Là ở trong hoàng cung?”
“Hay là đã ra khỏi hoàng cung?”
Bởi vì không có cửa sổ nên cũng không thể nhìn ra bên ngoài để biết lúc này là mấy giờ. Như Ý hoàn toàn không thể đoán được thời gian lúc này.
Nhưng cô tỷ mỷ nhớ lại khoảng thời gian bất tỉnh của mình, có vẻ như cô ngất cũng không quá lâu. Điều đó cũng có nghĩa... lúc này vẫn chưa qua giờ Tý.... Cô ấy vẫn kịp đi đến điện Thái Hậu.
Thế nhưng, còn Tiểu Bạch thì sao? Tiểu Bạch phải làm thế nào chứ?
Đúng là đáng chết, sớm không đau đầu, tại sao lại vào đúng lúc quan trọng như này chứ?
“Đúng rồi! Từ trước đến nay mình đâu có đau đầu.”
“Lại đúng lúc này đau đầu, có phải lạ quá không!”
Như Ý chợt nhớ ra, bản thân đột nhiên đau đầu dường như không phải là tự nhiên...
Hình như...
Tất cả chuyện này từ đầu đến cuối đều đã nằm trong....
Mục đích chính là muốn bắt ta! Thế nhưng là ai muốn bắt mình cơ chứ?
“Người đẹp.” một giọng điệu bỗng nhiên phát ra với một chút khiêu khích.
“Hừm?” Như Ý quay đầu lại.
“Sao vậy? Cô rất sợ phải không?” Lời nói kèm theo một nụ cười gian ác.
Bạo quân nhanh chóng bước đến như một cơn gió, ghé sát người vào thân thể trần truồng của Như Ý.
“Ngài....Ngài bắt cóc tôi?” Như Ý không hề sợ hãi, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên.
“Bắt giữ?”
“Này!”
“Đáp án đã rõ ràng mà cô vẫn phải hỏi nhiều như vậy sao?” Ha,... thơm quá!”
Bạo quân ghé sát mũi vào ngửi tóc của Như Ý rồi khẽ mỉm cười.
“Không! Ngài không phải là loại người như vậy!” Như Ý đáp.
“Vậy là loại người gì?” Bạo quân lạnh lùng hỏi.
“Ít nhất ngài không phải là người sẽ dùng thủ đoạn đê hèn này để có được một người phụ nữ, bởi ngài không muốn bị coi thường!” Như Ý đến bây giờ mới biết là bản thân bị người khác hạ thuốc, nên mới bị đau đầu mà bất tỉnh.
Thuốc?
Chính cô là người rất giỏi về thuốc. Bất luận là thuốc độc hay là thuốc giải, những nghiên cứu và hiểu biết về thuốc của Như Ý cũng không hề thua kèm bất kì thầy thuốc nào.
Rốt cuộc là loại thuốc nào có thể khiến cô đau đớn đến như thế chứ? Hơn nữa lại không hề khiến cô nghi ngờ?
Không!
Đây là chuyện không thể nào!
Như Ý nghĩ xong liền lắc đầu!
Từ sau lần bị hạ độc, Như Ý đã đề cao cảnh giác hơn. Kể cả đó có là độc dược không màu không mùi không vị cũng khó lòng qua được mắt cô.
Hơn nữa...
Loại đau đầu đó, hoàn toàn không phải là trúng độc!
Bạo quân nhất định sẽ không làm vậy, bởi để đạt được mục đích anh ta có rất nhiều cách, anh ta sẽ không làm điều bản thân khinh bỉ.
Những việc mà anh ta cảm thấy có thể dùng bạo lực để giải quyết thì nhất định sẽ không hạ độc!
Vậy đau đầu rốt cuộc là vì sao?
Như Ý cứ đắn đó trong lòng....
Dường như cô cảm thấy lòng không yên. Hơn nữa, cô cảm thấy việc đau đầu và việc mất đi toàn bộ sức lực có một mối liên hệ kì quặc nào đó... Mặc dù cô không thể giải thích nó là gì...
Nhưng...hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau.
Mất đi sức lực chắc chắn không phải là nội thương, cũng tuyệt đối không phải do mang thai. Kể cả cô có thực sự mang thai thì cũng mới chỉ hai tháng. Hai tháng, trừ việc ảnh hưởng đến khẩu vị ra thì cơ bản không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Huống hồ, khẩu vị của cô rất tốt. Một chút ảnh hưởng của việc mang thai cũng không.
Vậy rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cô mất đi sức lực?
Nguyên nhân gì khiến cô đột nhiên bị đau đầu?
Những điều này có liên quan đến bạo quân không?
Nguy rồi!
Như Ý không còn thời gian để nghĩ nhiều như vậy nữa!
Vấn đề khó khăn bây giờ chính là người đang ở trước mặt cô.
Bạo quân...tỏ ra rất thoải mái...
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết anh ta muốn làm gì!
“Ha?”
“Ha Ha”
Bạo quân đột nhiên mỉm cười: “Vậy nói xem ta là loại người nào?”
Như Ý lùi hai bước về sau, cô mơ hồ nói: “Ngài sao vậy? Rốt cuộc là ngài hạ độc sao? Ngài rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Bạo quân mỉm cười: “Chỉ là muốn nàng thôi!”
Như Ý đáp: “Không! Ngài sẽ không làm vậy! Ngài không phải loại người bỉ ổi đó!”
Bạo quân đáp: “Nàng đừng đề cao bản thân, rồi hạ thấp ta như vậy. Ta là ai chứ? Ta chính là một người đàn ông! Một người đàn ông mong muốn có được một người phụ nữ! Một người đàn ông không hề có hứng thú với bất kì một người phụ nữ nào khác suốt bao năm nay. Như vậy, người đàn ông đó rất muốn giải tỏa bao dồn nén suốt thời gian chịu đựng đó. Còn nàng, nàng chính là đối tượng duy nhất để ta có thể giải tỏa.”
“Ngài! Đúng là đồ không biết nhục!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.