Chương trước
Chương sau
Cần phải tránh được tai mắt của mấy người nội lực thâm hậu đó thì có thể không gặp trở ngại gì.
Thái giám, cung nữ bình thường, tự nhiên Như Ý sẽ không đặt họ vào mắt.
Sau khi màn đêm buông xuống...
Như Ý tùy ý tìm một cái cớ, mặc bộ đồ đen rời khỏi Thanh Nhã Các.
Cô không thể để Kiều phu nhân cùng Trác Thanh Di biết cô đi đến Thục Ninh cung.
Khi hai Phi tử phái cung nữ dưới trướng cầm theo ngân phiếu đến lấy hàng, lúc này Kiều phu nhân và Trác Thanh Di mới phát hiện Như Ý không thấy đâu nữa.
Kiều phu nhân nhìn sắc trời nói: “Muộn như vậy rồi, tiểu thư sao còn chưa về chứ?”
Trác Thanh Di nói: “Lúc trước Tiểu Cửu chỉ nói ra ngoài đi dạo, chúng ta cũng không để ý, thế nhưng lúc này đi cũng quá lâu rồi!”
Kiều phu nhân nóng lòng nói: “Bây giờ phải làm sao? Sẽ không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”
Trác Thanh Di sắc mặt cũng rất lo lắng, nói: “Điều này cũng có thể! Tiểu muội bây giờ võ công mất hết, nếu như đụng phải người muốn hại muội ấy, sợ rằng khó lòng đối phó! Như thế này đi, phu nhân, người xử lý giúp chuyện lấy hàng, ta ra ngoài thăm dò thử...”
Kiều phu nhân nói: “Vậy người phải cẩn thận.”
Trác Thanh Di đáp: “Yên tâm đi. Ta ở trong cũng lâu như vậy, tất cả mọi thứ đều tương đối quen thuộc. Hơn nữa ta chỉ là một người không có chút uy hiếp nào, không có ai hại ta đâu.”
Nói xong, nàng ta vôi vàng dẫn một cung nữ tùy thân rời khỏi Thanh Nhã Các đin tìm Như Ý.
Kiều phu nhân ở trong cung chưa đầy một tháng, cùng Như Ý và Trác Thanh Di, mấy việc như giao hàng kiểm hàng ngược lại rất quen thuộc.
Bà ta xử lý gọn gàng việc giao hàng, nhận lấy ngân phiếu...
Cung nữ lấy hàng vừa đi, bạo quân liền dẫn Lý Liên Khang đến...
“Hoàng thượng giá đáo!”
Cái giọng của Lý Liên Khang khiến người chưa từng thấy qua cảnh tượng lớn như Kiều phu nhân bị dọa cho chân mềm nhũn...
Ngẩn người cả nửa ngày không biết làm sao cho tốt, thậm chí ngay cả lễ tiết quỳ xuống bái lạy cũng quên luôn.
Bạo quân ngược lại cũng không tức giận, chỉ quét một vòng Thanh Nhã Các, không nhìn thấy Như Ý, thậm chí ngay cả Trác Thanh Di cũng không thấy liền thấy kỳ quái...
Các cung nữ, thái giám và thị vệ toàn bộ đều quỳ xuống, Kiều phu nhân mới từ kinh sợ tỉnh táo trở lại, sau đó quỳ xuống dập đầu.
Bạo quân liếc qua, thấy khá quen mắt, hỏi: “Ngươi chính là mẹ của Trác Như Ý?”
Kiều phu nhân lắp bắp nói: “Bẩm... bẩm Hoàng thượng. Nô tỳ là mẹ kế của tiểu thư.”
Bạo quân hỏi tiếp: “Trác Như Ý đâu?”
“Điều này... Nô tỳ không biết.”
“Ngươi sao lại không biết chứ?”
“Điều này... Điều này... Tiểu thư dùng bữa xong liền ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa về.”
“Ra ngoài bao lâu rồi?”
“Khoảng... khoảng bốn tiếng.”
“Bốn tiếng?”
Bạo quân sắc mặt hơi biến, gọi Lý Liên Khang!
“Có lão nô.”
“Ngươi lập tức phái người đi tìm nữ nhân đó về đây.”
“Vâng. Hoàng thượng.”
Lý Liên Khang có chút hiếu kỳ, trong lòng còn có chút nghi hoặc: “Hoàng thương, lão nô... Phải đi đâu tìm Trác Vương phi?”
Bạo quân nói: “Bốn tiếng... Ngươi có biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện không?”
“Hoàng thượng.”
“Nói.”
Bạo quân lạnh lùng nói.
Lý Liên Khang nói: “Hoàng thượng. Trác Vương phi có lẽ chỉ ra ngoài đi dạo mà thôi.”
Bạo quân nói: “Bốn tiếng đủ để phát sinh ra nhiều chuyện! Hơn nữa bây giờ nữ nhân kia nội công mất hết, lại đang mang thai, người trong cung này đều xem nàng ấy là kẻ địch hàng đầu... Đừng quản nhiều như vậy, ngươi lập tức dẫn tất cả người đi tìm nữ nhân ngốc đó về đây!”
Lý Liên Khang lúc này mới ý thức được vấn đề có bao nhiêu nghiêm trọng, nhận lệnh đi luôn.
Kiều phu nhân nghe bạo quân nói như vậy, trong lòng cũng bị dọa sợ một trận.
“Hoàng thượng... Hoàng thượng... Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Tiểu thư... Tiểu thư sẽ không thật sự gặp nguy hiểm đấy chứ? Tiểu thư ra ngoài rất lâu rồi, tứ tiểu thư cũng tự mình đi tìm.”
Kiều phu nhân bắt đầu sốt ruột...
Bỗng nhiên... Một thái giám hấp ta hấp tấp chạy vào thông báo.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Đại sự không hay rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thục Ninh cung bị cháy rồi!”
“Cái gì?”
“Nghe nói... Nghe nói có thích khách xông vào Thục Ninh cung, còn ẩu đả với nhau, sau đó... sau đó Thục Ninh cung liền bị cháy!”
“Bãi giá! Thục Ninh cung! Mau!”
Tận sâu trong mắt của bạo quân đều là hàn khí ngưng tụ.
“Nữ nhân. Nàng ngàn vạn lần không được có chuyện.”
Bạo quân vội vàng dẫn theo một đám người đi đến Thục Ninh cung.
Kiều phu nhân nghe thế cũng thấy nóng lòng, cũng vội vàng theo đội ngũ của bạo quân.
Hai giờ trước...
“Thái hậu?”
Như Ý trốn trên xà nhà như một tắc kè bám trên tường không động đậy gì cả, nhìn thấy Thái hậu dẫn mấy lão ma ma đi đến...
Một lão ma ma nói: “Thái hậu, Xuân Hoa Xuân Vũ thất thủ rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Mắt của Thái hậu bị che đi, ẩn ẩn sự tức giận: “Hai nha đầu này thật sự vô dụng mà! Dạy dỗ lâu như vậy, thì ra một chút tác dụng cũng không có! So với hai tỷ muội Ám Băng Ám Tinh, một phần mười cũng không bằng!”
Lão ma ma nói: “Thái hậu. Hay là, phái Ám Tinh đi chấp hành nhiệm vụ? Võ công của Ám Tinh ở trong cung chắc đủ để coi thường hậu cung! Nếu ban đầu phái nàng ta đi chấp hành nhiệm vụ, bây giờ sớm đã thành công rồi!”
Một ma ma khác nói: “Nữ tử như Ám Tinh bình thường dáng vẻ lạnh băng, nhưng nàng ta đặc biệt có thiện cảm với Trác Vương phi, nếu như phái nàng ta đi chấp hành nhiệm vụ sợ rằng sẽ càng hỏng việc hơn!”
“Lẽ nào nàng ta lại dám làm trái ý của Thái hậu hay sao? Nàng ta lại dám tạo phản sao?”
Có mấy ma ma bắt đầu tranh chấp.
Thái hậu một lời cũng không nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hiển nhiên, hai nha đầu Xuân Hoa Xuân Vũ âm thầm theo dõi mấy ngày trời cũng không tìm được cơ hội hạ thủ giết chết Như Ý, khiến bà ta rất tức giận!
“Xuân Hoa Xuân Vũ?”
“Thì ra... Mụ già này vẫn còn chiêu phía sau.” Như Ý trốn trên xà nhà, nhìn thấy tất cả...
Một lão ma ma hướng Thái hậu bày mưu: “Thái hậu. Ám Tinh từ nhỏ đã theo Thái hậu, lần này vừa hay là một cơ hội thử lòng trung thành của nàng ta!”
Thái hậu hỏi: “Khảo nghiệm thế nào?”
Lão ma ma nói: “Thái hậu. Võ công của hai nha đầu Xuân Hoa Xuân Vũ hiển nhiên không bằng Ám Tinh. Mà Ám Băng võ công cao nhất thì đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài cung... Bây giờ người có võ công tốt nhất mà có thể dùng bên cạnh Thái hậu chính là Ám Tinh rồi.”
Thái hâu nói: “Vậy thì lại làm sao? Ai gia sớm có nghĩ qua sẽ để Ám Tinh đi làm việc này, nhưng nàng ta với Như Ý quan hệ không...”
Lão ma ma nói: “Thái hậu. Chính vì như vậy, càng phải để Ám Tinh đi chấp hành nhiệm vụ!”
Thái hậu rồi: “Tại sao?”
Lão ma ma nói: “Ám Tinh và Trác Vương phi hình như có quen biết riêng, hơn nữa giao tình không tệ, Ám Tinh thường thay Trác Vương phi cầu tình! Nếu như thái hậu phái nàng ta đi thích sát Trác Vương phi, nàng ta không nói hai lời liền chấp hành ý chỉ của Thái hậu, việc này có thể biết nàng ta có thật sự trung tâm với Thái hậu, dám giết bằng hữu của chính mình không! Nếu nàng ta cả gan dám vì một Trác Vương phi nhỏ nhoi mà kháng lại ý chỉ của Thái hậu, vậy thì người này... Thái hậu chắc biết phải làm gì rồi.”
Thái hậu trâm ngâm một lúc lâu, nói: “Cách này hay! Nhưng, ai gia không cần phải khảo hạch Ám Tinh như vậy! Ai gia bao nhiêu năm luôn để Ám Tinh bên cạnh, dốc lòng bồi dưỡng là bởi vì tỷ tỷ của nàng ta Ám Băng!”
Ma ma hiếu kỳ hỏi: “Ý của Thái hậu là...”
Thái hậu nói: “Ám Băng là người băng lãnh vô tình mà tàn độc, làm việc rất sạch sẽ! Đúng là một nhân tài thật sự! Với lại Ám Băng trời sinh lạnh lùng, không thích tiền tài quyền thế, chỉ quan tâm duy nhất muội muội của mình. Cho nên ai gia chỉ cần giữ Ám Tinh ở bên cạnh chăm sóc, Ám Băng hay Ám Tinh đều sẽ không đối với ai gia chết tâm, nhất mực trung thành...”
Ma ma thán phục nói: “Thì ra là như vậy, Thái hậu nhìn xa trông rộng, quả thực là... Anh minh!”
Thái hậu tiếp tục nói: “Cho nên chuyện của Ám Tinh... cứ để nàng ta đi. Chỉ cần nàng ta không làm ra chuyện phản bội ai gia, ai gia sẽ không khắt khe.”
“Thái hậu...”
Bỗng nhiên, một ma ma vào thông báo.
“Có chuyện gì?”
“Ám Tinh cầu kiến.”
“Ám Tinh...?”
Thái hậu ngẫm nghĩ một chút, nói: “Được! Để nàng ta vào!”
Ma ma nói: “Vâng!”
Cuối cùng lớn tiếng hô: “Thái hậu tuyên Ám Tinh yết kiến.”
Như Ý yên tĩnh, bám vào xà nhà, một dám động đậy...
Cô nói thầm trong lòng: “Thì ra Ám Tinh chỉ là một quân cờ của Thái hậu, dùng để không chế tỷ tỷ của nàng ta mà thôi...”
“Ám Tinh thật sự là một người đáng thương mà.”
“Từ nhỏ đã trải qua nhiều khổ nạn như vậy.”
“Sau khi lớn lên còn bị Thái hậu vô hình cầm tù ở Hoàng cung này, không có tự do, không có bằng hữu...”
“Chỉ là một công cụ Thái hậu dùng để đối phó tỷ tỷ của nàng ta.”
“Không biết bản thân nàng ta khi biết sự thật sẽ như thế nào...”
Thái hậu khẽ khoát tay: “Miễn lễ! Đứng lên đi, ngươi là thân tín của ai gia, là người bên cạnh ai gia, không cần phải thực hiện nhiều lễ nghi như vậy.”
Ám Tinh nói: “Ám Tinh không dám lỗ mãng.”
Thái hậu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ngươi tôn trọng ai gia như vậy, nhất mực trung tâm, thật sự không uổng phí ai gia bao nhiêu năm nay sủng ái ngươi nhiều như thế.”
Ám Tinh nói: “Nô tỳ đa tạ sủng ái của Thái hậu. Những năm nay, đại ân đại đức của Thái hậu đối với Ám tinh, Ám Tinh không dám quên, nhớ kỹ trong lòng!”
Thái hậu đáp: “Ngươi đứng dậy rồi nói đi.”
“Vâng! Thái hậu!”
Ám Tinh lúc này mới đứng lên, sau đó lễ phép đứng sang một bên, ánh mắt không để ý liếc qua ba bốn vị ma ma...
Thái hậu hỏi: “Ngươi giờ này còn muốn gặp ai gia, có phải bên Thanh Nhã Các có tình báo quan trọng?”
Ám tinh nói: “Bẩm Thái hậu, nô tỳ xác thực có chuyện cầu xin Thái hậu. Nhưng không có liên quan đến Trác Vương phi!”
Thái hậu ngạc nhiên nói: “Ổ? Không liên quan tới Trác Vương gia? Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
Ám Tinh nói: “Là... Là... Chuyện của bản thân nô tỳ. Thật ra, nô tỳ muốn cầu xin Thái hậu, để nô tỳ xuất cung chấp hành nhiệm vụ!”
“Chấp hành nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”
“Thái hậu tùy ý phân phó. Ám Tinh có thể vì Thái hậu làm bất cứ chuyện gì!”
“Nói như vậy, ý của ngươi là... Muốn xuất cung?”
Thái hậu già nua tối hẳn lại, ánh mắt bất mãn nhìn.
Bà ta cần Ám Tinh ngoan ngoãn ở trong cung, không tìm phiền phức cho bà ta là được.
Nhưng, Ám Tinh lại cứ muốn xuất cung.
Đây không phải cố ý cùng bà ta đối lập sao?
Ám Tinh cắn cắn môi, nói: “Vâng! Thái hậu!”
Thái hậu nén cơn giận, hỏi: “Ngươi nói cho ai gia, ngươi tại sao muốn xuất cung?”
Ám Tinh nói: “Ở trong Hoàng cung, nô tỳ đã ở mười mấy năm rồi, nô tỳ muốn ra ngoài nhìn thế giới ngoài kia, hơn nưa... hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa nô tỳ muốn gặp sư tỷ.”
“Ngươi thật sự muốn xuất cung?”
“Vâng!”
“Nếu ai gia nói ngươi, ai gia không cho phép ngươi xuất cung, ngươi sẽ thế nào?”
“Nếu Thái hậu không cho phép, Ám Tinh liền từ bỏ suy nghĩ này, ở lại Hoàng cung chăm lo sự an toàn cho Thái hậu. Cả đời này hầu hạ Thái hậu.”
“Nghe ngữ khí của ngươi, dường như có chút hận ý đối với ai gia?”
“Nô tỳ không dám!”
Thái hậu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Yên tâm đi! Ngươi đã trung thành với ai gia, ai gia cũng sẽ không bỏ qua cảm xúc của ngươi! Nhưng, ngươi luôn làm nhiệm vụ trong cung, trước nay chưa từng đi ra thế giới ngoài kia, tự nhiên phái ngươi đi chấp hành nhiệm vụ khác, sợ rằng không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.