Chương trước
Chương sau
Xinh đẹp vô tội
Xinh đẹp càng vô giá.
Cuối cùng thái hậu cắn răng nói: "Chắc chắn ai gia không thể cho ngươi ba triệu lượng! Cho dù ai gia muốn cho ngươi thì nội vụ phủ cũng sẽ không đồng ý."
Như Ý giả vờ vô tội: "Bẩm thái hậu, thế thì hết cách rồi ạ! Thần thiếp hy vọng thái hậu trở nên xinh đẹp khiến người ta rung động, trẻ trung mơn mởn, nhưng mà nếu không có tiền thì đúng là hết cách rồi!"
Kế hoạch của Như Ý hết sức tuyệt diệu.
Nếu thái hậu ngoan ngoãn giao tiền thì bà ta là loại người tiêu tiền như nước, bị Như Ý bóc lột một mớ tiền!
Nếu như bà ta không chịu chi, tất nhiên không còn cớ gì để gây phiền hà cho Như Ý nữa!
Đột nhiên thái hậu cứng rắn nói: "Trác Như Ý! Ai gia cho ngươi năm trăm ngàn lượng bạc! Nếu như không đủ thì ngươi tự nghĩ cáh bù vào số tiền còn thiếu! Nói tóm lại, ai gia cho ngươi thời gian bảy ngày! Nhất định ngươi phải tìm đủ dược liệu làm đẹp! Chứ bằng không...Tứ tỷ và phu nhân của ngươi sẽ phải xuống suối vàng trước tiên!"
"Thái hậu, người để đạo lý ở đâu!"
Như Ý kháng cự mãnh liệt!
Thái hậu tức giận nói: "Trác Như Ý! Hiện giờ ít nhiều gì ngươi cũng là Vương phi! Chú ý lời lẽ và thái độ của ngươi với ai gia đấy! Đừng nghĩ ngươi vẫn còn là Hoàng hậu! Hừ!"
Như Ý đáp: "Thái hậu...Năm trăm ngàn lượng ít ỏi lắm, hơn nữa bảy ngày thật sự không đủ, ta...ta mang thai rồi, thái y nói không được làm việc mệt nhọc, không thể động thai khí..."
Thái hậu không buồn quan tâm, bà ta nói tiếp: "Hừ! Muốn dùng long thai để ép buộc ai gia ư? Bản cung không chấp nhận được! Đừng nói là ngươi vừa mới mang long thai, cho dù ngươi có sinh thái tử thì làm sao? Hoàng thượng vẫn còn trẻ trung mạnh khỏe, phi tần trong cung nhiều như mây, qua một thời gian nhất định Hoàng thượng sẽ có thêm long tự thôi..."
Như Ý nói: "Thái hậu! Thần thiếp tuyệt đối không dám uy hiếp thái hậu đâu!"
"Ngươi biết là tốt!"
"Nhưng mà...Thái hậu ép ta như vậy cũng không có ích gì! Năm trăm ngàn lượng còn chưa mua được nửa số dược liệu nữa! Không có đủ thuốc chắc chắn không thể khiến cho thái hậu trở nên trẻ trung xinh đẹp được, cuối cùng người thiệt thòi cũng chỉ có thái hậu người thôi."
"Hừ! Ai gia không quan tâm. Ngươi tự mà đi giải quyết lấy. Nói tóm lại, ngươi có thời gian bảy ngày! Bằng không người trong Trác vương phủ đều phải gánh họa! Ngươi tự xem rồi giải quyết lấy! Lui đi."
Thái hậu vừa cứng rắn vừa vô lại hạ lệnh đuổi khách!
Lão vu bà này biết rõ ràng lập trường của bà ta có ưu thế hơn Như Ý rất nhiều!
Quả thật bà ta không chi nổi nhiều bạc như vậy.
Cho dù bà ta có nhiều bạc như thế cũng tuyệt đối không cam tâm tình nguyện để Như Ý bóc lột!
Thái hậu có quyền lực tột bậc!
Đặc quyền dùng để làm gì?
Như Ý thầm nghĩ: "Lão vu bà này thật biết cách sử dụng đặc quyền thái hậu của mình! Ngang ngược! Vô sỉ! Xem ra cho dù ở bất kỳ thế nào đặc quyền vô hạn đều là mối thai họa! Ai có đặc quyền thì không cần nói đạo lý! Nói đặc quyền là được rồi!"
Thái hậu tức giận nói: "Ngươi còn không lui mau? Lẽ nào đợi ai gia đích thân tiễn ngươi ư?"
Như Ý đáp: "Thái hậu! Thần thiếp có kế vẹn toàn kỳ mỹ!"
Thái hậu đáp: "Cách gì?"
Như Ý đáp: "Thần thiếp có cách có thể gom góp đủ bạc."
Thái hậu hứng thú hỏi: "Ngươi nói ra xem thử."
"Nhưng cách này cần thái hậu người ủng hộ mới được!"
"Nếu ngươi có cách chắc chắn ai gia sẽ ủng hộ ngươi!"
"Thái hậu, có người phụ nữ nào trên đời này mà không hy vọng bản thân mình trở nên xinh đẹp hay không? Thái hậu là phụ nữ, những người phụ nữ khác trên đời cũng là phụ nữ."
"Sau đó thì sao?"
"Nếu mỗi người phụ nữ đều hy vọng mình trở nên xinh đẹp thì đây chính là cách kiếm tiền tốt nhất!"
"Kiếm tiền?"
"Vâng! Phụ nữ trẻ trung vốn có làn da đẹp, nhưng bọn họ lại hy vọng da mình càng mềm mại hơn, trắng trẻo hơn hoặc là lo sợ làn da bị rám đen xấu xí...Những người phụ nữ hơi lớn tuổi một chút càng hy vọng sở hữu làn da căng bóng, trẻ trung, mịn màng không có vết nhăn...Những người phụ nữ da đen ắt hy vọng da mình trắng trẻo hơn...Người có nhiều tàn nhang hy vọng trắng trẻo..."
"Thế thì sao?"
"Nếu như có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cánh phụ nữ thì sao?"
"Việc này..."
Thái hậu bắt đầu im lặng suy tư.
Những lời Như Ý nói tựa như dẫn dắt bà ta bước vào một thế giới kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi.
Một thế giới trước giờ bà ta chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến...
Như Ý nở nụ cười tự tin nhẹ nhàng, xinh đẹp như hoa, cô nghiêm túc nói: "Thái hậu! Chỉ cần thái hậu cho phép."
"Cho phép cái gì?"
"Cho thần thiếp thêm một ít thời gian! Thần thiếp có thể mua trước một chút dược liệu làm đẹp, rồi nghiên cứu và chế tạo ra loại thuốc làm đẹp có công hiệu kỳ diệu để bán lại cho những người phụ nữ ôm khát vọng trở nên trẻ trung xinh đẹp..."
Thái hậu nói tiếp: "Sau khi kiếm được tiền có thể mua dược liệu quý giá khan hiếm ai gia cần?"
Như Ý gật đầu: "Thái hậu thật thông minh! Chỉ cần một chút thôi đã thấu hiểu!"
Thái hậu nói tiếp: "Nhưng mà ba triệu lượng không phải là con số nhỏ! Phải đợi đến năm nào tháng nào mới tích góp đủ món tiền lớn đến nhường này!"
Như Ý cười khẽ: "Thái hậu, người phụ nữ nào nhiều tiền nhất trên đời?"
Thái hậu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tất nhiên là nữ quyến trong gia đình quan lại và thương nhân.”
Như Ý gật đầu nói: "Thái hậu nói đúng ạ! Vợ, mẹ và con gái của nhà quan và các hộ buôn bán tất nhiên có lắm bạc rồi. Còn có một chỗ không chỉ có lắm phụ nữ, hơn nữa đều toàn là phụ nữ có tiền cả thôi."
Thái hậu hỏi: "Nơi nào?"
Như Ý đáp: "Tất nhiên là hậu cung!"
Thái hậu kinh ngạc: "Hậu cung? Ý ngươi là..."
Như Ý mỉm cười gật gật đầu!
Hậu cung...
Hậu cung đầy những phú bà tịch mịch nhưng lắm tiền nhiều của!
Sau khi thái hậu nghĩ ngợi về những thứ mà Như Ý không thể nào đoán được mới gật đầu: "Ngươi cần ai gia ủng hộ thế nào?"
Như Ý nói: "Sự tin tưởng của thái hậu là ủng hộ lớn nhất với Như Ý."
Thái hậu cười lạnh: "Tin tưởng? Chắc chắn cả đời này ai gia vĩnh viễn không tin tưởng nổi ngươi! Nhưng mà, ai gia khẳng định ngươi cũng không dám giở trò quỷ gì! Tất cả người trong Trác vương phủ còn đang bị nhốt trong thiên lao đấy!"
Như Ý cười đáp: "Đây là tin tưởng lớn nhất rồi."
Thái hậu nói: "Ngươi muốn gì cứ nói thẳng ra đi."
Như Ý đáp: "Bẩm thái hậu, thần thiếp muốn phượng phù của người!"
Thái hậu cả kinh: "Phượng phù? Có phượng phù ngươi có thể tùy tiện ra vào hoàng cung, ai gia tuyệt đối không cho ngươi!"
Như Ý nói: "Không phải khi nãy thái hậu vừa mới nói rồi sao? Mấy trăm tính mạng của Trác vương phủ đều nằm trong tay thái hậu! Ta muốn phượng phù chỉ để tiện ra vào Hoàng cung mà thôi. Chứ bằng không mỗi lần ra ngoài mua và nghiên cứu dược liệu làm đẹp phải thông báo phê duyệt thì tốn nhiều thời gian lắm ạ."
Thái hậu ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Được, ai gia có thể đưa phượng phù cho ngươi! Ngươi còn muốn gì nữa?"
Như Ý đáp rằng: "Còn có tất cả đại phu, người bào chế thuốc, thầy thuốc đông y...Dù sao chỉ cần hiểu về dược liệu và phương thuốc là cần cả!"
Thái hậu nói: "Không có vấn đề gì! Ngươi có tùy tiện chọn người ở thái y viện và đông y giám, cần bao nhiêu người tự mình chọn là được rồi!"
"Cảm ơn thái hậu."
"Có còn yêu cầu gì khác nữa không?"
"Mười đầu bếp, mười nha hoàn, thái giám...thì thôi không cần, hai mươi cung nữ! Phải là cung nữ giỏi mát xa!"
"Cần những người này để làm gì? Giúp ngươi thu mua dược liệu à?"
"Không phải ạ! Để bọn họ đến Thanh Nhã các hầu hạ ta!"
"Thanh Nhã các nhỏ nhoi của ngươi đã có một nha hoàn và hai cung nữ hầu hạ rồi, còn cần lắm người thế để làm gì nữa?"
"Ha ha, cần phải có nhiều người hầu hạ mới có thể an thai được thưa thái hậu!“
“Đuợc! Ai gia đáp ứng yêu cầu này của ngươi!"
"Phải rồi, còn cần một trăm thị vệ có võ công cao cường nữa!"
"Cần thị vệ làm chi?"
"Việc này ấy à...Mặc dù võ công của ta cao cường nhưng bây giờ lại đang mang thai, không thể vung dao vung súng được, kẻ thù của ta trong hậu cung lại nhiều, cần phải gọi thêm nhiều thị vệ canh chừng ngày đêm bảo vệ an toàn! An thai, an thai quan trọng lắm!"
"Ngươi cũng lắm yêu cầu thật! Ai gia phát hiện ra ngươi mới đúng là đồ vô sỉ!"
"Ha ha, thái hậu quá khen!"
"Ngươi còn muốn gì nữa? Nếu như ngươi lại dám yêu cần bậy bạ thì ai gia sẽ rút lại hết những yêu cầu trước đó của ngươi."
"Thái hậu yên tâm đi! Đã hết rồi! Không còn yêu cầu gì nữa! Thưa thái hậu, thần thiếp xin cáo từ! Người mang thai đứng quá lâu sẽ thấy đau eo lắm."
"Đi đi!"
Thái hậu khinh bỉ phất tay.
Như Ý mừng thầm trong lòng, cô vui vẻ tạm biệt bà ta.
Đột nhiên cô nhớ đến hai ma ma vênh váo hống hách ở ngoài cửa...
"Ai da!"
Như Ý mới đi một vài bước chợt giả vờ bụng mình đau đớn mà rên lớn một tiếng.
Thái hậu kinh ngạc: "Ngươi sao thế?"
Như Ý giả vờ đau đớn nói: "Thái hậu...Thái hậu...Bụng ta đau quá, có thể đứng quá lâu nên động đến thai khí mất rồi!"
Thái hậu đáp: "Vậy ngươi mau lui xuông đi! Mau chóng trở về an thai!"
Thái hậu hết sức khinh bỉ Như Ý hở tí là lại mượn lý do cái thai trong bụng.
Cho dù có mang thai thật đi chăng nữa.
Cũng mới có thai một tháng...
Làm gì dễ dàng động thai khí như vậy?
Bà ta biết rõ cô đang giở trò lừa bịp mà thôi!
Như Ý rên rỉ: "Ôi! Ôi chao! Thái hậu, ta không đi nổi nữa rồi! Bụng ta đau quá!"
Thái hậu nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Như Ý nói: "Có thể ta cần người dìu ta một tí!"
Thái hậu đáp: "Ai gia sẽ đi sai người đến đỡ ngươi!"
Như Ý nói: "Thái hậu...Thái hậu...Không kịp nữa rồi, có thể ta sắp ngất đi mất! Thái hậu, phiền người qua đỡ thần thiếp một tay!"
Thái hậu tức giận: "Ngươi thật phiền phức!"
Như Ý cười bảo: "Làm phiền thái hậu rồi!"
"Hừ!"
Mặc dù thái hậu không vui nhưng hiện giờ bà ta đang có việc cần cầu xin Như Ý, chỉ đành nhân nhượng tự mình đi đến đỡ Như Ý cẩn thận đi từng bước một ra khỏi tẩm cung.
Lúc ra đến ngoài cửa.
Hai ma ma trông cửa nhìn thấy thái hậu tự mình đỡ Như Ý đi ra ngoài.
Hai người bọn họ trố mắt, ngạc nhiên muốn rớt cằm xuống!
Thái hậu...
Từ khi nào thái hậu lại trở nên nhân từ hòa nhã như thế kia?
Bọn họ biết rõ ràng thái hậu hận Trác vương phi thấu xương, lúc nào thái hậu cũng muốn giết Như Ý.
Tại sao cô ta mới đi vào một chốc thôi mà thái hậu lại tự mình đỡ cô ta ra?
Tựa như cô ta mới là chủ tử vậy...
Hai ma ma trợn tròn mắt!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào Trác vương phi này biết yêu thuật ư?
Thái hậu tức giận mắng: "Hai tên nô tài các ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì? Không nhìn thấy Trác vương phi không khỏe sao? Mau qua đỡ Trác vương phi về tẩm cung nghỉ ngơi!"
Như Ý đi đến Thục Ninh cung hồi lâu chưa thấy về, Trác Thanh Di và Kiều phu nhân đều sốt ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Từ trước khi tiến cung, Kiều phu nhân đã ôm ấp nỗi sợ hãi không tên với âm mưu trùng trùng chốn hậu cung.
Trác Thanh Di lại ở trong cung nửa năm nên cũng hiểu rõ mọi chuyện trong cung, nhưng chính bởi vì vậy cô ta mới lo lắng đến thế.
Cô ta biết rất rõ thái hậu là người như thế nào.
Hễ là người đắc tội thái hậu đều không có kết quả tốt đẹp.
Huống hồ gì Như Ý lại đùa bỡa thái hậu như vậy, chắc chắn thái hậu hận cô thấu xương.
Hơn nữa bây giờ Như Ý đang mang thai, lại bị nội thương, mất hết võ công...
Lúc hai người họ đang rất đỗi sốt ruột lại chợt nghe có tiếng vang lên ngoài kia.
Tiểu Hồng hoang mang chạy vào báo: "Không xong rồi! Không xong rồi! Rất nhiều người đang bao vây tẩm cung mình!"
Kiều phu nhân căng thẳng: "Tứ tiểu thư, bây giờ phải làm thế nào? Chắc chắn cửu tiểu thư đã đắc tội thái hậu, thái hậu giết hại tiểu thư rồi phái người đến bắt chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.