Chương trước
Chương sau
Bạo Quân khẽ gật đầu: “Được rồi! Quân đội trong ngoài thành của phủ Trác vương đều đã bị giam chân, bây giờ, chỉ đợi ba người! mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ gió xuân thổi!”
Hà Thiên Chiếu và Thác Bạt Vân đều cảm thấy rất kỳ quái!
Ngày trước, Bạo Quân muốn trong mấy ngày nhất định phải phá hủy phủ Trác vương!
Ban đầu bọn họ nghĩ rằng đó chỉ là sự giải phóng tham vọng nhất thời của hoàng thượng, lại khôn ngờ đến hóa ra trong lòng Bạo Quân đã có kế hoạch tổng thể!
Nhưng, bọn họ vẫn không biết kế hoạch là gì….
Một giờ trước bọn họ lần lượt nhận được mệnh lệnh bí mật của Bạo Quân!
Mệnh lệnh bí mật yêu cầu mỗi người bọn họ phải giam chân những thế lực trong ngoài thành của phủ Trác vương….
Nhưng….ngay cả không có 20 vạn đại quân làm chỗ dựa vững chắc….
Muốn tiêu diệt phủ Trác Vương, không dễ như vậy?
Phủ Trác vương không giống như một phủ thừa tướng….
Phủ thừa tướng những ngày qua hung hăng càn quấy ngang ngược, kết bà kéo cánh trong triều đình, củng cố thế lực, tham ô hủ bại, quả là khiến thần dân căm phẫn!
Nếu như bất ngờ hành động sẽ không kịp ứng phó, muốn phá hủy phủ thừa tướng không khó.
Hơn nữa sau khi phủ thừa tướng bị phá hủy, việc giải quyết hậu quả cũng rất đơn giản!
Chỉ cần làm yên lòng những bè cánh của phủ thừa tướng là được!
Bách tính trong thiên hạ chắc chắn sẽ vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, chỉ cảm thấy là hoàng đế anh minh, làm chuyện tốt mang lại lợi ích cho đất nước và nhân dân!
Nhưng nếu như dùng thủ đoạn tương tự để tiêu diệt phủ Trác vương….
Vậy hoàng đế và triều đình có thể phải mang một tai tiếng thiên cổ!
Phá hủy phủ Trác vương…
Là một củ khoai lang phỏng tay!
Nhưng làm yên lòng phủ Trác vương, lại là một điểm cực tốt đối với triều đình!
Hà Thiên Chiếu và Thác Bạt Vân không biết trong lòng Bạo Quân rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Tâm ý này của hoàng thượng, quá thâm sâu rồi….
Thâm sâu đến mức khiến bọn họ-những đại thần tâm phục tin tưởng nhất cũng hết sức lo sợ, đoán không ra tâm ý của hoàng đế.
Hà Thiên Chiếu là một vị quan tốt trung thành dũng cảm!
Hắn không hề hi vọng hoàng đế phạm phải sai lầm, làm cho bách tính bất mãn.
Cũng giống như không hi vọng phủ Trác vương trung thành dũng cảm bị phá hủy một cách mơ hồ như vậy….
Nhưng bây giờ hắt không biết kế hoạch của hoàng đế…..
Vì vậy, cũng không có cách nào để suy nghĩ hóa giải mưu kế.
Hà Thiên Chiếu nhìn trận địa sẵn sàng đón địch đông nghị hàng nghìn tướng sĩ này, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát chiến đấu….
Mà điều hắn càng tò mò là…..
Hoàng đế còn muốn đợi ai?
Rất nhanh, Tả pháp sư vội vàng xuyên qua võ đài mà đến.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng!”
“Bình thân. Người đâu?”
“Hoàng thượng. Người đã đến rồi, vi thần đã lệnh cho cao thủ ở hoàng cung trực tiếp áp giải ở ngoài cung, đợi lệnh của hoàng thượng!”
“Rất tốt! Ngươi tự mình áp giải phạm nhân, đi theo đại quân của trẫm.”
“Vi thần tuân lệnh! Vi thần cáo lui!”
Tả pháp sư lại nhanh chóng cáo lui.
Hà Thiên Chiếu tò mò: “Áp giải phạm nhân?”
“Rốt cuộc là ai?”
“Có liên quan gì đến việc đối phó với phủ Trác vương?”
“Hoàng thượng không chỉ thông minh, mà lòng dạ còn vô cũng thâm sâu, tâm ý tinh tế vượt xa người bình thường!
“Lúc đầu đối phó với phủ thừa tướng….”
“Người ngoài nhìn vào chỉ là kết quả của một trận tùy tiện bị kích động…”
“Nhưng cuối cùng lại chứng minh.”
“Thật ra hoàng thượng sớm đã thu thập tất cả những chứng cứ về việc tham ô và những hành vi sai trái của Đường Bắc Khôi….”
“Phủ thừa tướng vừa bị phá hủy, hoàng thượng lập tức tuyên bố thiên hạ, công bố những tội lỗi.”
“Bằng cách này, hoàng đế đã trở thành anh hùng!”
“Nhưng…”
Ác quỷ!
Trong lòng Hà Thiên Chiếu cũng không dám nói ra hai từ này, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, hoàng đế không phải là anh hùng, chỉ là một ác quỷ! Nhưng lại là một ác quỷ cao minh và thông minh!
“Vì vậy, xem ra lần này đối phó với phủ Trác vương….”
“Sợ là hoàng thượng cũng đã sớm tính trước trong lòng rồi?”
“Hoàng thượng trẻ và lão luyện như vậy, không biết là lời chúc phúc hay lời nguyền với mọi người….”
Trong lòng Hà Thiên Chiêu, đột nhiên có một loại cô tịch!
Phủ Trác vương trung liệt mấy trăm năm nay, lại phải chịu một kết quả như vậy!
Anh hùng thảm thương!
Rất nhanh Tả pháp sư lại đến.
Trên mặt hắn, vẫn còn mang theo một chút co giật sợ hãi, dường như hắn vừa trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ….
Bạo Quân tức giận nói: “Nhanh. Bẩm báo đi!”
Tả pháp sư quỳ xuống nói: “Hoàng thượng! Hắn….hắn….đồng ý rồi!”
Bạo Quân hung ác ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha! Có sự giúp đơ của hắn, càng thêm sự chắc chắn! Tốt! Tốt!”
Hà Thiên Chiếu ngập ngừng hỏi: “Hoàng thượng, không phải có ba người sao? Vẫn còn một người nữa chứ?”
“Cô ta?”
“Sớm đã đến rồi!”
“Ra đây đi!”
Bạo Quân lớn tiếng gọi!
Đột nhiên….
Trên đỉnh của hoàng thành, một đám mây bạc bay một vòng…
Không
Kia không phải là mây.
Là một người phụ nữ tóc bạc, khinh công vô cùng cao minh!
Trong lòng Hà Thiên Chiếu thầm kinh ngạc!
Người phụ nữ vừa nhìn liền biết là ma quỷ tà ma, không biết sao hoàng thượng lại quyen biết một người như thế này?
Người phụ nữ tóc bạc nhẹ nhàng dừng xuống trước mặt Bạo Quân.
Bạp Quân nói: “Người đâu! Dắt một con ngựa tốt đến đây!”
Một người lính dắt qua một con ngựa tốt màu xanh!
Người phụ nữ tóc bạc không nói gì, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa….
Bạo Quân rút thanh kiếm dài trong vỏ bọc ra, hét lớn: “Tướng sĩ! Xuất phát!”
“Kéo!”
Lập tức, hắn phóng ngựa phi nhanh!
Người phụ nữ tóc bạc, Hà Thiên Chiếu, Thác Bạt Vân, Tả pháp sư,….phi ngựa theo sát.
Trên thao trường, năm ngàn tướng sĩ, cũng nhanh chóng đi theo!
Hoàng đế tự mình lãnh đạo đại quân, xuất phát từ hoàng thành, đi thẳng đến phủ Trác vương!
Trên đường đi, hùng dũng oai nghiêm, quân đội tuân thủ nghiêm chỉnh kỷ luật, rất oai phong lẫm liệt.
Trong đám người đó, La Tiểu Hổ nhìn thấy hoàng đế tự mình lãnh đọa quân đội, lại nghe những người đi đường xung quanh nói, không biết lần này hoàng thượng lại muốn đối phó ai!
Hắn bị dọa đến mức xanh mét, chạy như điên quay về Thanh Long Bang.
Trực tiếp đột nhập thẳng vào phòng của Như Ý, thấy Như Ý đang ôm nghiêm túc Tiểu Bạch, đang làm cái gì đó….
Mà Tống Thanh đứng ở một bên, biểu cảm kinh ngạc lại nghiêm túc.
La Tiểu Hổ lặng lẽ hỏi: “Tống Thanh. Sư phụ xinh đẹp làm sao vậy?”
Tống Thanh nhỏ giọng trả lời: “Đầu của Tiểu Bạch mọc hai cái sừng, vừa đau vừa ngứa, sư phụ đang nghĩ cách giúp nó hết ngứa!”
“Cái gì? Trên đầu mọc hai cái sừng?”
“Ừ.”
“Lạ thật! Một con mèo sao có thể mọc sừng được chứ?”
“Đồ đần! Ai nói với ngươi Tiểu Bạch là mèo?” Tống Thanh rất khinh bỉ nhìn La Tiểu Hổ.
“Vậy chó cũng không thể mọc sừng trên đầu nha!” La Tiểu Hổ không tán thành nói.
“Tiểu Bạch cũng không phải là chó!”
“Vậy rốt cuộc là gì?”
“Cái gì sẽ mọc sừng?”
“Mọc sừng? Hươu nai!” La Tiểu Hổ lập tức nghĩ đến một loại động vật.
“Ngươi cảm thấy Tiểu Bạch có điểm nào giống hươu nai?” Tống Thanh khinh bỉ nhìn hắn.
“Ồ. Đúng là không quá giống.”
“Cái gì gọi là không quá giống? Mà phải là cách quá xa! Ta nghe tứ đại mạt khách nói, đêm qua Tiểu Bạch đã biến thân thành một thú lửa khổng lồ và hung dữ để cứu bọn họ! Ngay cả thầy của ta, cũng là do Tiểu Bạch cứu!”
“Thú lửa? Thú lửa gì?”
Khuôn mặt La Tiểu Hổ đầy sự kinh ngạc và khó tin: “Không! Không! Cái này làm sao có thể chứ? Tiểu Bạch trông giống như một con mèo nhỏ, sao có thể là cái gì thú lửa chứ? Thật không thể tin được!”
Tống Thanh nói: “Sao ta biết được? Ta lại không nhìn thấy! Chỉ nghe tứ đại mạt khách nói, Tiểu Bạch đột nhiên lớn lên rất nhiều, lớn hơn cả một con sư tử, cả người bốc cháy, đi đến đâu, ngọn lửa sẽ bùng cháy ở đó….”
“Đó không phải là con kỳ lân lửa trong truyền thuyết sao?”
“Đồ ngốc! Kỳ lân lửa chỉ là một con thần thú ở trong truyền thuyết thôi!”
“Nhưng thú lửa cả người đều bốc cháy, cũng rất kỳ lạ rồi! Nói không chừng Tiểu Bạch chính là thần thú trong truyền thuyết! Ở phía Bắc không phải có một khu rừng nguyên sơ sao? Nghe nói trong đó có rất nhiều con thú hung dữ? Mấy tháng trước trong kinh thành không phải còn nghe nói về tai họa quái thú sao? Nghe nói có một con quái thú làm bị thương rất nhiều người ở Vịnh Tiềm Long….nói không chừng Tiểu Bạch cũng là từ trong khu rừng nguyên sơ đó chạy ra ngoài….”
La Tiểu Hổ làm như có thật nói!
Tống Thanh khinh bỉ bói: “Kỳ lân lửa? Vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được? Kỳ lân lửa đó là kỳ lân đó?”
La Tiểu Hổ nói: “Cả người kỳ lân lửa cũng tỏa ra lửa nha!”
Tống Thanh nói: “Nhưng Tiểu Bạch lại không phải là kỳ lân!”
La Tiểu Hổ nói: “Nói không chừng nó là một con kỳ lân vẫn chưa trưởng thành? Bây giờ không phải trên đầu nó đang mọc sừng sao? Trên đầu kỳ lân cũng có sừng!”
Tống Thanh nói: “Cả người kỳ lân nên được che phủ bằng một bộ giáp màu đen không thể phá hủy được, cái đuôi như con rắn, răng nanh sắc nhọn….ngươi xem dáng vẻ của Tiểu Bạch, giống kỳ lân sao?”
“Cái này….quả thực khác rất nhiều.”
La Tiểu Hổ sờ lên đầu mình nói: “Aiya! Suýt nữa quên một chuyện quan trọng rồi!”
Tống Thanh nói: “Chuyện gì?”
La Tiểu Hổ nói: “Ngươi mau đi gọi sư phụ xinh đẹp đi! Có một chuyện rất quan trọng! Vô cũng khẩn cấp!”
Tống Thanh nói: “Sư phụ đang xoa bóp sừng cho Tiểu Bạch!”
La Tiểu Hổ nói: “Vô cùng cấp bách! Ngươi mau đi đi!”
Tống Thanh nói: “Sao ngươi không đi?”
La Tiểu Hổ nói: “Cô ấy là sư phụ của ngươi mà!”
Tống Thanh nói: “Bình thường ngươi không phải vẫn không biết xấu hổ gọi sư phụ sao?”
La Tiểu Hổ nói: “Ngươi có đi không?”
Tống Thanh nói: “Ngươi tự mình đi đi!”
La Tiểu Hổ nói: “Nếu như ngươi không đi, ta sẽ nói cho sư phụ ngươi biết chuyện ngươi thích Lục cô nương!”
Sắc mặt Tống Thanh đột nhiên thay đổi nói: “Ngươi….Ngươi nói linh tinh cái gì đấy?”
La Tiểu Hổ nói: “Nhìn ánh mắt của ngươi là biết rồi, khi nhìn vào Điêu Huỳnh tiểu thư, hai mắt của ngươi dường như phát sáng! Chúng ta từ nhỏ mặc chung một chiếc quần để lớn lên, ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì!”
“Tống Thanh. Ai ngươi không thích ngươi lại thích nha đầu ngang ngược đó?”
Ánh mắt của Như Ý mang theo một chút bất lực, có phần đồng tình nhìn Tống Thanh!
Tống Thanh không ngờ sư phụ lại nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, khuôn mặt quẫn bách ửng đỏ.
Như Ý vỗ đầu Tiểu Bạch hỏi: “Tiểu Bạch! Đầu của mày vẫn còn đau với ngứa sao?”
Tiểu Bạch lắc đầu.
Như ý nói: “Mày mọc sừng, tất nhiên sẽ đau và ngứa, không được gãi, nếu không vết thương sẽ bị loét ra! Răng dài cũng sẽ vừa đau vừa ngứa, chưa kể mày còn mọc một cặp sừng nữa! Nhớ, không được gãi! Ngày mai ta sẽ mời một con sen đến giúp mày xoa bóp!”
Tiểu Bạch nghe thấy mời một con sen, đôi mắt lập tức phát sáng!
Như Ý cười mắng: “Đừng vừa nghe thấy con sen liền mê gái! Đến lúc đó ta sẽ mời một lão cô nương vừa già lại không có ngực!”
“Quả quả!”
Tiểu Bạch rất nghiêm khắc kháng nghị lại loại hành vi hãm hại này!
Như ý không quan tâm đến sự kháng nghị của nó, nói: “Tiểu Hổ, vừa nãy cậu vội vàng chạy qua đây làm gì?”
La Tiểu Hổ nói: “Đúng rồi! Đúng rồi! Lúc nãy ta ở trên đường lớn nhìn thấy hoàng đế mang theo rất nhiều binh lính đi về hướng phủ Trác vương!”
Như Ý nói: “Hoàng đế thường đi tuần, có gì kỳ lạ sao?”
La Tiểu Hổ nói: “Sư phụ xinh đẹp, cô không biết rồi, gần đây trên khu buôn bán đều truyền nhau là hoàng thượng phái người đi giết chết phủ thừa tướng!”
Đúng là kết quả này.
Dường như Như Ý không quá bất ngờ.
Trên thực tế một người thông minh như cô sớm đã nghĩ đến rồi.
Có đủ sức mạnh phá hủy phủ thừa tướng trong một đêm chỉ có phủ Trác vương và Bạo Quân!
Phủ Trác vương chắc chắn sẽ không làm như vậy!
Vậy thì, chỉ có Bạo Quân thôi!
Nhưng trước khi cô có bằng chứng xác thực, cô vẫn không muốn tin Bạo Quân là một kẻ máu lạnh như vậy…
Hắn chỉ là thờ ơ mà thôi…
Không phải là một kẻ máu lạnh!
Như Ý vẫn luôn biết, hắn không phải là một người máu lạnh!
Lúc đó ở Cát Gia Trang, hắn dùng cơ thể của mình để chặn ám khí độc khắp trời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.