“Không nhớ. Lúc đó con bị lạc đường. Cho dù không bị lạc đường, đã mười năm rồi, có lẽ cũng không phải là dáng vẻ ban đầu nữa, nói không chừng đã bị phá hủy rồi….”
“Cậu có cách nào nhớ lại không?”
Manh mối này rất mịt mù.
Hơn nữa chỉ là ký ức mơ hồ của một đứa trẻ sáu tuổi….
Độ tin cậy thực sự không cao.
Nhưng Như Ý chỉ có một chút manh mối này thôi!
Tống Thanh cẩn thận nhớ lại, nói: “Thật sự không có bất kỳ một ký ức nào! Nếu như không phải đột nhiên nhìn thấy Kim Ưng kỳ lạ phía trên hộp sắt này, dường như ngay cả chuyện này con cũng quên rồi!”
Như Ý nói: “Năm đó cậu chỉ là một đứa trẻ, bị dọa mà sợ hãi, những chuyện sâu sắc như vậy sẽ không bị lãng quên, chỉ là đã quá lâu rồi không nhớ lại, cậu sẽ không thể ngay lập tức nhớ lại. Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất định sẽ nhớ lại cái gì đó! Nhớ, nếu như cậu nhớ lại cái gì, không được nói với bất kỳ ai, phải lập tức nói với ta, biết chưa?”
Tống Thanh tò mò hỏi: “Kim Ưng này rốt cuộc là người nào?”
Như Ý nói: “Hắn chính là chủ nhân của chiếc hộp thần này!”
Tống Thanh hỏi: “Hộp thần không phải là di vật của thiên thần sao?”
Như Ý nói: “Đúng vậy! Hộp thần là một vật thiêng liêng của thần linh trên trời, nhưng cũng cần phải một sứ giả được thần linh giao cho mới có thể mở chiếc hộp thần. Hộp thần thứ nhất chỉ có ta mới có thể mở được, nhưng chiếc hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cua-bao-quan/1772496/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.