Chương trước
Chương sau
“Thừa tướng. Thái độ làm người của Tứ Đại Mạc Khách chỉ sợ Thừa tướng là rõ ràng nhất, nếu tôi vì bốn người bọn họ mà thân hãm hiểm cảnh, bọn họ cầm hộp sắt khẳng định sẽ không tự mình nuốt, nhất định sẽ bất chấp hậu quả tới cứu tôi.”
“Thế nhưng...”
“Nếu Thừa tướng thả tôi, tôi cái tên tiểu tử giảo hoạt này sẽ không lại đến chịu chết, nói không chừng liền mang theo bảo vật xa chạy cao bay!”
“Nhưng Tứ Đại Mạc Khách lại là người trung can nghĩa đảm như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!”
Như Ý từng câu từng câu, toàn bộ nói trúng tâm sự của Đường Bắc Khôi.
Sau khi Đường Bắc Khôi nghe xong, nhìn Tứ Đại Mạc Khách, ba kẻ đã bị khóa xương bả vai, phế đi võ công.
Một kẻ bị chế trụ huyệt đạo, không thể động đậy!
Cho dù có cái gì ngoài ý muốn...
Tứ Đại Mạc Khách chỉ còn lại có một người, cũng không đủ gây ra lo lắng!
Trong lòng Đường Bắc Khôi, rất nhanh phân tích các loại tình huống có khả năng xuất hiện...
Như Ý thấy ông ta đã trúng kế, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói: “Thừa tướng đại nhân! Ngài không cần lo lắng nhiều, tôi khẳng định sẽ không dở trò lừa bịp! Phải biết rằng, mạng của tôi đang ở trong tay Thừa tướng đại nhân đâu? Tôi sẽ không ngốc đến mức lấy tính mạng của chính mình ra đùa giỡn đi?”
Đường Bắc Khôi vừa muốn gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên thấy được Thu Vân không ngừng lắc đầu với Như Ý, một vẻ biểu tình kinh ngạc cùng sốt ruột...
Tuy rằng Đường Bắc Khôi không biết nó có nghĩa gì....
Nhưng trong lòng ông ta, bỗng dưng nổi lên một tia hoài nghi!
Ông ta đột nhiên rút kiếm từ trong tay ra rồi quát: "Mặc kệ thả ai trong số các ngươi đi lấy hộp sắt, bản Thừa tướng cũng không vui! Thế nhưng, lão phu thực ra có một biện pháp rất hay!”
Như Ý thấy ông ta sát khí đại thịnh, liền biết ông ta không có trúng kế!
Vốn dĩ Như Ý tính toán dụ dỗ Đường Bác Khôi thả Tứ Đại Mạc Khách.
Chỉ cần Tứ Đại Mạc Khách bình an rời đi...
Này đó cung tiễn thủ đối với nàng mà nói, hoàn toàn không chịu nổi một kích!
Võ công của Đường Bắc Khôi cùng song ma tướng cũng kém xa, không phải đối thủ của cô...
Cô tùy thời đều có năng lực tự bảo vệ mình!
Không khỏi âm thầm kêu đáng tiếc!
Đường Bắc Khôi thiếu chút nữa là bị lừa rồi!
Như Ý tính tình nhẫn nãi nói: “Không biết Thừa tướng đại nhân có biệp pháp nào hay?”
Thừa tướng đột nhiên quay sang, sát khí trở nên rõ ràng, chỉ kiếm Thu Vân: “Người tới! Giải huyệt đạo của cô ta!”
“Dạ! Thừa tướng!”
Trương Lôi Đình từ phía sau đi qua, cởi bỏ đại huyệt hành động của Thu Vân.
Thu Vân thân mình cứng ngắc hồi lâu, rốt cục khôi phục hành động tự do, bản năng lui tới bên cạnh Như Ý, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Đường Bắc Khôi...
Như Ý bỗng nhiên cảm giác được có một tia không ổn...
Này Đường Bắc Khôi, rốt cục tính toán làm cái quỷ gì?
Trên mặt Đường Bắc Khôi đột nhiên lộ ra một mạt tươi cười hung ác nham hiểm: “Thu Vân! Ngươi giết chết hắn! Sau đó đi lấy hộp sắt đem về, lão phu liền buông tha cho Tứ Đại Mạc Khách các ngươi!"
Thu Vân cả giận nói: “Lão già! Ngươi mơ tưởng!”
Nguy rồi!
Nguy rồi nguy rồi!
Con cáo già này, quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt!
Cứ như vậy, cô cùng Thu Vân sẽ phải trở thành kẻ thù!
“Cáo già giảo hoạt!”
Như Ý âm thầm mắng, trong lòng hận thấu tên cáo già này!
“Hừ! Cáo già, đợi sau khi ta cứu Tứ Đại Mạc Khách ra, việc thứ nhất ta trước phải diệt ngươi.”
“Chị đây mấy nay đang yên tĩnh!”
“Lần này ông quá không đúng mực rồi!"
Đường Bắc Khôi cười lạnh nói: “Thu Vân, cô đừng cự tuyệt nhanh như vậy! Lão phu có thể cam đoan với cô, cô nhất định sẽ giết Nghiêm Phi này!”
Thu Vân nói: “Không có khả năng! Lão tặc, ông đừng mơ tưởng tới việc làm cho chúng ta tự chém giết lẫn nhau!”
“Phải không?”
“Hừ!” ánh mắt Đường Bắc Khôi hiện lên một tia lạnh lùng, ánh sáng gian ác tự tin....
Đột nhiên ——
A!
Bên ngoài truyền đến một tiếng hét thê thảm!
Sau tiếng kêu thảm thiết, liền không còn thanh âm!
Đường Bắc Khôi kinh ngạc nói: “Người tới! Đi xem đến tột cùng xảy ra việc gì?”
“Dạ!”
Một tên tử sĩ bay nhanh ra ngoài thăm dò tình huống...
Như Ý cũng thập phần kinh ngạc: tiếng kêu thảm thiết của người vừa nãy rõ ràng là thập phần hoảng sợ, sợ hãi, chẳng lẽ gặp phải đối thủ nào đó đáng sợ? Hay là có cứu binh tới? Tống Thanh? Không thể là hắn! Hắn không biết bọn ta đến đây chỗ này, hơn nữa võ công của hắn còn lâu mới tới năng lực này!
Đến tột cùng là ai? Là cứu binh hay là kẻ thù?
Rất nhanh, tử sĩ đã trở lại.
Mang theo vẻ mặt hoảng sợ....
Đường Bắc Khôi nói: “Xảy ra chuyện gì? Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là sao? Vì sao hiện tại lại đã không có?”
Tử sĩ trả lời: “Thừa tướng! Là một tên canh gác ngầm của chúng ta mai phục tại bên ngoài đã chết!”
Đường Bắc Khôi nói: “Chết như thế nào?”
Tử sĩ thập phần hoảng sợ, phảng phất chấn kinh quá độ, run run nói: “Hắn...Hắn...Nửa thân của hắn toàn bộ không còn, chỉ còn lại có hai cái đùi, máu chảy đầm đìa thập phần khủng bố. Hẳn là... Hẳn là bị cự mãng đầu đen thường hay lui tới ở phụ cận cắn chết!”
Đường Bắc Khôi nói: “Cự mãng? Một con rắn như thế nào có thể một ngụm cắn đứt một người?”
Tử sĩ thập phần hoảng sợ nói: "Thừa tướng! Phụ cận chỗ này luôn luôn có cự mãng đầu đen thành tinh thường lui tới, lúc trước nhà kho này bị người vứt bỏ, cũng là bởi vì thường có người bị cự mãng đầu đen này tập kích...”
Đường Bác khôi hơi hơi biến sắc, nói như vậy, thật sự có cự mãng đầu đen?
Tử sĩ gật gật đầu nói: "Truyền thuyết nói cự mãng một khi tu luyện trăm năm là có thể thành tinh! Mà cự mãng thành tinh không chỉ có hình thể khổng lồ, to như thùng nước, mồm to tựa bồn máu có thể nuốt vào một con nghé con, hơn nữa thông minh giảo hoạt như con người....Truyền thuyết nói cự mãng một khi thành tinh đầu sẽ biến thành màu đen, đây là cự mãng đầu đen!”
Đường Bắc Khôi cả giận nói: “Súc sinh mà thôi! Không cần đi quản!”
Tử sĩ nói: “Dạ! Thừa tướng!”
Hắn vẫn là run rẩy, hiển nhiên trong lòng còn thập phần sợ hãi.
Như Ý cũng là có chút tò mò!
Cự mãng đầu đen?
Cô biết rất nhiều cự mãng đều có thể sinh trưởng dài đến hơn mười mét, thể trọng tới trăm kí, há mồm có thể nuốt vào một con dê... Nhưng to như thùng nước? Một ngụm nuốt vào nghé con? Thật sự có cự mãng như vậy sao? Hơn nữa cự mãng đầu đen thật là thành tinh sao?
Như Ý đến từ thế kỷ 21, biết trước kia có rất nhiều bản điển ảnh cùng truyền thuyết về mãng xà khổng lồ, thế nhưng từ trước đến nay chưa từng tận mắt thấy qua!
Tiểu Bạch cuộn tròn ở trong bụi cỏ chuyên chú nhìn chằm chằm nhà kho, vẫn không nhúc nhích, nó lại không biết đằng sau có một cặp mắt âm trầm quan sát...
Ánh mắt ánh xanh âm trầm kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch đang chuyên chú phía trước...
Tê tê...
Cự mãng mở ra mồm to tựa bồn máu, chậm rãi tới gần Tiểu Bạch...
Con mồi béo đô đô này nhất định thực ngon miệng!
Đầu sỏ mãng xà đen thùi cực kỳ thong thả, im lặng trườn động ở trong bụi cỏ, cơ hồ một chút thanh âm đều không có phát ra...
Năm mét...
Bốn mét...
Ba mét...
Đã tới phạm vi công kích...
“Rống!”
Cự mãng mở ra cái mồm to tựa bồn máu, lộ ra những chiếc răng nanh ngà sắc nhọn, mãnh liệt phóng tới hướng Tiểu Bạch!
“Ngao...”
Tiểu Bạch đột nhiên quay đầu lại, một đôi con ngươi tràn ngập sát khí cùng thô bạo...
Đột nhiên...
Cả người nó bắt đầu bùng lên ánh sáng đỏ rực như màu máu...
Không!
Kia không phải ánh sáng!
Đó là ngọn lửa!
Ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt!
Tiểu Bạch thật giống như một con mèo trắng đang bốc cháy, cả người cháy thiêu đốt bùng lên...
Cự mãng hoảng sợ!
“Tê tê...”
Nó chạy nhanh từ bỏ việc công kích, quay đầu lui vào trong bụi cỏ... Nháy mắt đã bỏ chạy!
Tiểu Bạch muốn đuổi theo, chỉ là ánh mắt nhìn tới nhà kho phía trước, nhớ lại chủ nhân còn đang ở bên trong, liền buông tha việc truy đuổi! Như trước im lặng nằm úp sấp xuống...
Thế nhưng hiện tại trên người nó cháy lên, một đống lớn bụi cỏ cùng bùn đất xung quanh đều bị thiêu đốt....
Cỏ cây toàn bộ bị đốt thành tro tàn, liền ngay cả bùn đất cũng bị đốt lộ ra mùi hôi thối...
Đường Bắc Khôi dùng mũi ngửi ngửi, nói: “Thối quá! Là thứ đồ gì bị thiêu cháy?”
Phía sau một cái tử sĩ trả lời: “Thừa tướng! Hẳn là hương vị tanh hôi do mãng xà đầu đen ở phụ cận lưu lại! Loài này cực kỳ hung mãnh giảo hoạt, gặp được sinh vật nhỏ yếu hơn nó liền một ngụm nuốt hết, nếu gặp được sinh vật cường hãn hơn so với nó, nó sẽ nhanh chóng bỏ trốn mất dạng...”
Thu Vân sớm đã lo lắng đích không kiên nhẫn: “Lão tặc! Ngươi đến tột cùng muốn thế nào mới bằng lòng buông tha ba người bọn họ?”
Đường Bắc Khôi cười lạnh nói: “Ngươi giết Nghiêm Phi! Lão phu liền thả ba người bọn chúng!”
Thu Vân nói: “Ngươi mơ tưởng!”
Đường Bắc Khôi chỉ cười lạnh, con ngươi vô tình hiện lên một tia hung ác nham hiểm, hắn đi tới trước mặt Hoa Lâu Vân, đem kiếm trong tay, mạnh một kiếm hướng Hoa Lâu Vân đâm!
“A!”
Hoa Lâu Vân kêu thảm một tiếng!
Trường kiếm đâm thẳng vào ngực hắn!
Trong khoảnh khắc, máu tuôn như suối!
Kiếm Hàn Y miệng lãnh khốc tuôn ra hai chữ: “Súc sinh!”
Băng hàn trong ánh mắt hắn, tràn ngập sát khí mãnh liệt!
Hoa Lâu Vân máu tuôn như suối, sắc mặt tái nhợt, thanh âm suy yếu đứt quãng: “Thu Vân! Mau...Chạy mau!”
“Lão tặc này tìm một kẻ giả mạo chủ nhân lừa gạt chúng ta tới nơi này.”
“Chủ nhân giả mà chúng ta nhìn thấy lại cho rằng cô ta là chủ nhân thật."
"Thời điểm đang muốn kiểm tra bàn chân của cô ta có phải hay không có bốn thai ấn...”
“Kết quả kẻ chủ nhân giả đó đột nhiên ném Nhuyễn cốt tán vào chúng ta, làm cho chúng ta toàn bộ mất đi nội lực...”
Thanh âm hắn thập phần mỏng manh, đứt quãng, khí nhược...
Thu Vân khóc lên: “Hoa Lâu Vân! Ngươi đừng nói! Đừng nói nữa!”
Hoa Lâu Vân nói: “Ba người chúng ta trúng Nhuyễn cốt tán, lại bị khóa xương bả vai, công lực hoàn toàn biến mất, cho dù cô cứu được chúng ta, chúng ta ba người cũng chạy không thoát! Chỉ biết liên lụy cô! Cô vẫn là một người nhanh chạy đi, về sau, sứ mệnh tìm kiếm chủ nhân liền rơi trên người cô!”
“Đợi đã!”
Như Ý nghe được đối thoại của bọn họ, đột nhiên hỏi: “Các ngươi vừa rồi nói....Chủ nhân mà các ngươi muốn tìm, bàn chân của cô ấy có cái gì?”
Hoa Lâu Vân nhìn hắn một cái, đã không có khí lực trả lời.
Thu Vân thay hắn trả lời: “Chúng ta chưa từng gặp qua chủ nhân, chỉ biết ngài ấy năm nay hẳn là khoảng hai mươi tuổi, bàn chân có bốn sao thai ấn!”
Như Ý sợ hãi than nói: “Bốn sao bức vua thoái vị?”
Thu Vân trong mắt hiện lên một tia sáng: "Đúng! Đúng! Chính là bốn sao bức vua thoái vị! Cậu làm sao mà biết được? Cậu có phải hay không đã gặp qua chủ nhân của chúng tôi? Chẳng lẽ cậu quen người có bốn sao bức vua thoái vị thai ấn ở bàn chân sao? Cậu biết là ai? Ai là chủ nhân của chúng tôi?”
Như Ý đang muốn hỏi một vài vấn đề khác...
Đường Bắc Khôi lạnh lùng đánh gãy lời bọn họ, đi đến trước mặt Kiếm Hàn Y, kiếm trong tay lại giương lên!
“Thu Vân! Nếu cô không động thủ, kế tiếp chính là Kiếm Hàn Y!”
“Không được!”
Thu Vân gào thét!
Đường Bắc Khôi cả giận nói: “Nếu cô không muốn ba người bạn của mình chết, thì giết chết tên Nghiêm Phi này đi!”
Thu Vân khóc la đứng lên: “Lão tặc! Lão tặc! Ngươi không nên ép người quá đáng!”
“Hừ! Vậy ta đành phải cho Kiếm Hàn Y chôn cùng!”
Nói xong, thanh kiếm trong tay Đường Bắc Khôi đâm xuống!
“Chậm đã!”
Thu Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, lập tức, nàng nhặt một đoạn kiếm từ trên mặt đất, biểu tình thống khổ nhìn Như Ý: “Nghiêm công tử! Thực xin lỗi! Đắc tội! Mặc kệ kết quả hôm nay thế nào, kiếp sau, ta Thu Vân làm trâu làm ngựa cho công tử, hoàn trả lại ân tình cùng thua thiệt kiếp này!”
Nói xong, đoạn kiếm trong tay cô, cong lên sắc bén tựa một đóa kiếm hoa, đâm tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.