Nếu để người đời sau biết được, người sáng lập ra xã hội đen lại bị một tên tiểu tốt giữ cửa chặn lại không cho vào, há chẳng phải sẽ là trò cười cho thiên hạ sao? Như Ý đi vòng qua cửa sau, nhảy qua bức tường vào trong, nhưng khi cô vừa tiếp đấy đã bị phát hiện. "Là kẻ nào?" Tống Thanh lớn tiếng hét lên. Như Ý quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tống Thanh, cười nói: "Nhanh như vậy đã không nhận ra ta rồi sao?" Tống Thanh vô cùng ngạc nhiên đáp: "Sư phụ! Thì ra là người sao!" Như Ý hỏi: "Sao cậu biết là ta? Bây giờ ta đang cải trang thành nam nhi mà?" Tống Thanh trả lời: "Sư phụ, người đang ôm Tiểu Bạch đó thôi, vừa rồi con đã thấy của gì đó kì lạ, nhưng vì lúc đó người không ôm Tiểu Bạch nên con không nhận ra. Còn bây giờ thì con có thể biết ngay là sư phụ!" "Ừm." Như Ý lẳng lặng đáp một tiếng. Tống Thanh tiếp tục nói: "Tiểu Bạch con vật đáng yêu như vậy, người khác chỉ nhìn một lần là đã có ấn tượng rồi, con cũng vì thế mà biết là sư phụ người." Như Ý: "Con mắt ngươi cũng tinh tường đấy, ta đã dịch dung thành như vậy rồi mà ngươi cũng có thể nhận ra." Như Ý trong lòng nghĩ: Sau này nếu muốn sử dụng thân phận là Nghiêm Phi thì sau khi cải trang không thể mang theo Tiểu Bạch nữa, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện ra! Tống Thanh nói đúng, Tiểu Bạch quá đặc biệt, người khác chỉ cần nhìn một lần là có ấn tượng rất sâu sắc. Tống Thanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó, vội vã kêu lên: "Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!" Như Ý: "Nói gấp gáp như vậy làm gì?" Tống Thanh vội vàng nói: "Sư phụ, mau đi theo con." Như Ý: "Đi đâu vậy?" Tống Thanh nói: "Con dẫn người đi xem một món bảo bối." Như Ý hỏi: "Bảo bối gì? Ngươi lấy được đâu bảo bổi?" Tống Thanh đáp: "Con lấy được từ trong kho vàng dưới hầm của Trần Bưu…" Như Ý kinh ngạc sau đó tức giận nói: "Tống Thanh, con lại dám cướp kho vàng của Trần Bưu? Như vậy không phải giống bọn cướp sao? Giết người, phóng hỏa, cướp của, đó là hành vi của cường đạo!" Như Ý từ trước tới nay đều rất căm ghét đám người xấu đó. Lúc đầu cô dùng thân phận Hắc Tường Vì để trừng trị những kẻ xấu đó một phần nguyên nhân quan trọng là do cô vô cùng căm ghét những kẻ vì tiền bạc mà giết người cướp của. Đó là những tên cặn bã! Cướp địa bàn, đánh nhau, giết người… đó là xã hội đen. Nhưng xông vào phủ người ta giết người, cướp vàng bạc châu báu… đó rõ rành rành là hành vì của cường đạo. Tống Thanh trên trán ướt đẫm mồ hôi, vội vàng giải thích: "Sư phụ! Sư phụ! Người nghe con nói, lúc đó một thân tín của Trần Bưu nói với chúng con trong hầm nhà hắn giấu rất nhiều kim ngân châu báu, sau đó vào trong đó xem thử, quả nhiên phát hiện vô số đồ quý hiếm, hơn nữa con còn tìm ra một món đồ rất đặc biệt…" Như Ý lạnh lùng nói: "Vậy nó cũng không có nghĩa là những thứ đó là của cậu. Bang chủ Thanh Long bang giờ đúng là phát tài rồi, chúc mừng, chúc mừng. Hừ!" Tống Thanh: "Sư phụ đừng ngắt lời của con." "Được, sư phụ bây giờ cũng không thể ngắt lời cậu nữa, cậu giờ là bang chủ rồi, oai phong lắm rồi." "Sư phụ, đệ tử sao dám có ý bất kính với sư phụ, nếu người muốn trút giận, xin hãy nghe hết những gì con nói, sau đó nếu sư phụ muốn đánh muốn mắng, con cũng không có nửa lời oán trách.", Tống Thanh có chút ấm ức nói. "Vậy cậu nói đi, để xem cậu nói ra đạo lí gì, nếu đúng thì thôi đi, nếu không đúng thì hôm nay tôi cũng không cần người đệ tử này nữa, tôi không muốn sau này có người nói đồ đệ của mình là một tên cướp, hừ!" Như Ý biết Tống Thanh là người trung hậu nhưng nếu bây giờ không nghiêm khắc dạy dỗ, để cậu ta phân biệt rõ thị phi đúng sai, rất có thể sau này sẽ rơi vào con đường sai trái. Vì vậy, dù biết có thể cậu ta có nỗi khổ riêng nhưng cũng phải cưỡng từ đoạt lý dạy dỗ cậu ta một trận. Tống Thanh lúc này mới nói hết chuyện về kho vàng dưới hầm nhà Trần Bưu cho Như Ý nghe. Hơn nữa cậu ta còn nhiều lần nhấn mạnh mình không hề có ý muốn cướp đoạt tài sản nhà Trần Bưu, chỉ là cảm thấy tên Trần Bưu đã vơ vét quá nhiều tiền của, mồ hôi xương máu của bách tính nên mới muốn đem số vàng bạc châu báu này trả lại cho người nghèo. Như Ý nghe xong lời giải thích, nói: "Lần này coi như cậu may mắn. Cậu phải bảo đảm từ cậu cho tới mỗi đệ tử của Thanh Long bang nhất định không được tham lam của cải, ngoại trừ giữ lại 1/10 số tiền dùng cho việc phát triển bang hội ra, toàn bộ số tiền còn lại nhất định phải bằng mọi cách trả lại cho bách tính, không thiếu một xu một khắc nào. Tống Thanh mồ hôi nhễ nhại nói: "Vâng, sư phụ, người yên tâm, con đã bàn bạc qua với La Tiểu Hổ và tỷ tỷ rồi, chúng ta có thể dùng số tiền này mua thuốc men, đem phân phát miễn phí cho những người bị bệnh nhưng không có tiền mua thuốc, hỗ trợ cho những đứa trẻ nhà nghèo có thể đi học… tỷ tỷ đã lên một danh sách chi tiết, toàn bộ số tiền sẽ được chi để phục vụ cho bách tính, không ai có thể cắt xén được cả." Như Ý nói: "Đây là một số tiền rất lớn, muốn đảm bảo ở giữa không có người nào có thể cắt xén là điều không dễ, nhưng có người tận tâm như tỷ tỷ của cậu đứng ra xử lý, sư phụ cũng yên tâm rồi." Tống Thanh: "Sư phụ, vậy bây giờ người có thể cùng con đi xem bảo vật được rồi chứ?" Như Ý hỏi: "Bảo vật gì?" Tống Thanh đáp: "Là một chiếc hòm rất lạ, hình như là hòm sắt, nhưng có vẻ cũng không phải sắt… con đã để nó trong phòng của người! Con đưa người vào trong xem!" Như Ý: "Phòng của ta?" Tống Thanh nói: "Đúng vây, con đã sắp xếp cho người một căn phòng, rất trang nhã, là tỷ tỷ đã giúp con trang trí." Như Ý: "Ta không sống ở đây, cậu chuẩn bị phòng cho ta làm gì?" Tống Thanh trả lời: "Tỷ tỷ nói một nữ nhi như sư phụ cứ ở khách điếm thì không tiện cho lắm vì vậy đã sắp xếp cho người một căn phòng, nhưng do chỗ này cũng toàn nam nhân thô lỗ của Thanh Long bang đi qua đi lại cũng khá bất tiện. Nên con đã nhờ thợ ngăn cách giữa tiền đường và hậu viện, đồng thời ở hậu viện cũng bố trí một cửa ra vào, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho sư phụ, con cũng có thể dễ dàng chăm sóc cho người." Như Ý cười nói: "Cậu chăm sóc tôi? Có tiểu tử cậu muốn tôi chăm sóc thì có!" Tống Thanh đỏ mặt nói: "Sư phụ, tỷ tỷ nói người là thân nhi nữ, dù võ công cao đến đâu thì lang bạt bên ngoài cũng bất tiện. Vốn định để sau khi sửa sang xong tươm tất mới nói cho sư phụ nhưng giờ người đã đến rồi thì vào xem thử luôn vậy, chiếc hòm sắt con đã đặt trong phòng rồi." Như Ý cười nói: "Ngươi cũng xem như có lòng, rất nhiều người thu nhận đồ đệ, sau khi đồ đệ đủ lông đủ cánh rồi thì liền không coi sư phụ ra gì. Cậu giờ đã là bang chủ, oai phong lẫm liệt nhưng vẫn nhớ tới người sư phụ này, cũng là không đến nỗi tệ." Tống Thanh nói: "Con ở bên ngoài trong mắt người khác là bang chủ Thanh Long bang oai phong khí thế nhưng trong mắt sư phụ và tỷ tỷ, con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ, chăm sóc hai người là trách nhiệm lớn nhất của con." Như Ý đáp: "Được rồi, được rồi, ta biết tấm lòng của cậu, mau dẫn ta đến xem chiếc hòm sắt đi." Tống Thanh đột nhiên nhớ ra nói: "Chết rồi, cứ mải nói chuyện mà chút nữa thì quên mất, sư phụ, mời người đi bên này." Như Ý gật đầu: "Được." Tống Thanh ở phía trước dẫn đường, đưa Như Ý đi qua hành lang… Hai người một trước một sau, vừa đi đến tiền đường đã nghe thấy ngoài cửa vọng ra tiếng ồn ào! "Cho tôi vào!" "Tôi muốn gặp Nghiêm công tử!" "Nếu các người không cho tôi vào trong thì tôi sẽ xông vào đấy!" Như Ý sững người, là giọng của Thu Vân. Tống Thanh chau mày: "Sư phụ, hình như bên ngoài có người đang làm loạn, để con ra xem thử." Như Ý nói: "Ta và cậu cùng đi, nhưng cậu phải nhớ kỹ, ta cải trang thành bộ dạng, lấy thân phận là Nghiêm Phi! Cậu ở ngoài nhất định không được gọi tôi là sư phụ." Tống Thanh gật đầu nói: "Sư phụ, con biết rồi." Như Ý nói: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi sẽ cố gắng không lộ diện, ôm Tiểu Bạch đứng phía sau. Cái cô Thu Vân đó không phải người xấu, cố gắng đừng gây khó dễ với cô ta, đuổi đi là được rồi! Ta không xuất hiện, cậu cứ đuổi cô ta đi là được." Tống Thanh gật đầu, sắc mặt có chút trầm tư, sau đó vội vã chạy ra ngoài. Tống Thanh là bang chủ Thanh Long bang, đứng đầu hàng ngàn người, thân là bang chủ, uy phong lừng lẫy, oai phong lẫm liệt. Nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, vô cùng tôn kính Như Ý và Tống Mẫn. Đây là lần đầu tiên Như Ý đến bang Thanh Long, vậy mà lại có người ở ngoài làm loạn như vây, trước mặt Như Ý, Tống Thanh cảm thấy vô cùng mất mặt. Thị vệ ngoài cửa đã ngăn Thu Vân lại, nhưng cô ta có vẻ rất kiên quyết, muốn xông vào cho bằng được. Như Ý đứng nấp phía sau, chỉ cách một bức tường nên vẫn nghe thấy cô ta đang nói gì. Tống Thanh bước đến, nói: "Cô nương, cô là ai, sao lại đến bang Thanh Long chúng tôi gây chuyện?" Thu Vân liếc nhìn Tống Thanh: "Ngươi là ai?" Thị vệ hét lớn: "Không được vô lễ! Đây là bang chủ của chúng tôi." Thu Vân có vẻ như không coi vị bang chủ này ra gì, nói: "Tôi muốn tìm Nghiêm Phi." Thị vệ nói: "Chỗ này không có ai là Nghiêm Phi!" Tống Thanh quát: "Câm miệng! Không đến lượt ngươi lên tiếng." "Vâng, thưa bang chủ." Thị vệ gật đầu, từ đó không nói gì. Tống Thanh nói: "Cô nương, Nghiêm Phi là… khách quý của bang Thanh Long chúng tôi, cô tìm ngài ấy có việc gì, tôi có thể chuyển lời giúp cô." Thu Vân nói: "Tôi phải gặp ngài ấy, tôi nhất định phải gặp mặt ngài ấy." Tống Thanh: "Cô nương, tôi có thể giúp gì cho cô?" Thu Vân đáp: "Huynh không thể, chỉ có Nghiêm công tử mới giúp được tôi, huynh gọi ngài ấy ra đây, tôi muốn gặp ngài ấy." Tống Thanh trả lời: "Nếu cô không nói ra là chuyện gì thì xin mời về cho, nếu cô chịu nói ra, tôi sẽ giúp cô chuyển lời." Những lời này nếu như nói với Hồng Chúc thì cô ta chắc chắn sẽ trực tiếp xông thẳng vào." Nhưng Thu Vân thì tính cách trầm lặng, ôn hòa hơn nhiều. Thu Vân vẻ sợ hãi, gấp gáp, do dự hồi lâu mới nói: "Được, làm phiền bang chủ chuyển lời rằng Thu Vân có chuyện cầu cứu Nghiêm công tử, sự việc hệ trọng liên quan đến mạng người, vô cùng khẩn cấp." Liên quan đến mạng người? Như Ý vừa nghe, trong lòng đã đoán được bảy tám phần. Như Ý ôm lấy Tiểu Bạch bước ra, nói: "Thu Vân cô nương!" Thu Vân nhìn thấy Nghiêm Phi như gặp được cứu tinh, vui sướng nói: "Nghiêm công tử! Nghiêm công tử! Cuối cùng cũng gặp được người rồi." Như Ý: "Cô đến tìm tôi để cứu người đúng không?" Thu Vân gật đầu nói: "Nghiêm công tử, ba người bạn của tôi…" Như Ý vẫy tay: "Cô không cần nói nữa, tôi biết hết rồi, thừa tướng nhất định đã phản bội bốn người…" Thu Vân có chút chán nản nói: "Ngài đúng là liệu việc như thần! Hắn ta quá tàn độc, đến con trai ruột của mình cũng có thể xuống tay, chúng tôi những người bán mạng vì hắn cuối cùng cũng bị dồn vào chỗ chết." Như Ý nói: "Muốn thắng thì những kẻ đó không tiếc gì đổ máu, huống hồ hắn bây giờ chỉ là thừa tướng, phàm là những thứ đe dọa, cản trở đến địa vị và quyền lực của hắn thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua! Bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, ba người còn lại đâu rồi? Đã bị bắt đi hay bị thương rồi?" Thu Vân gấp gáp nói: "Vừa rồi sau khi chia tay với Nghiêm công tử, tôi liền đến tìm Hoa Lâu Vân bọn họ để bàn bạc, nhắc nhở họ cẩn thận với thừa tướng, nhưng sau đó bọn họ đã biến mất, trong phòng chỉ để lại một mảnh giấy cho tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]