Chương trước
Chương sau
Những phi tần, cung nữ khác kia người nào người nấy đều như hổ như sói...
Bạo Quân chỉ có nhu cầu và dục vọng đối với thân xác của nữ nhân, chỉ hưởng thụ loại cảm giác vui vẻ chinh phục nữ nhân kia.
Hắn chưa bao giờ thật sự động tình với bất cứ nữ nhân nào.
Bởi vậy cũng càng thêm rất ít để ý tới những nữ nhân tranh giành tình nhân ở hậu cung kia!
Thậm chí hắn căn bản cũng không quan tâm!
Chỉ cần buổi tối có đầy đủ nữ nhân ngủ với hắn, thỏa mãn nhu cầu sinh lý của hắn là đủ rồi.
Muốn đánh, muốn ồn ào, muốn tranh sủng thì cứ việc!
Bạo Quân căn bản không quan tâm, khiến cho sự tranh đấu ở hậu cung hung hăng, ngang ngược hơn.
"Hậu cung?"
"Chờ Trẫm tiêu diệt kẻ giật dây những nữ nhân này sau đó sẽ đày tất cả các ngươi từng người từng người vào hậu cung!"
"Trẫm chỉ cần một mình tiên nữ!"
"Tiên nữ thì có thể thỏa mãn hết thảy dục vọng và nhu cầu của Trẫm!"
"Tất cả các ngươi những nữ nhân này đều là dư thừa!"
Khóe miệng Bạo Quân nổi lên nụ cười lạnh lùng, tà mị...
"Vi thần Tả Quang Hiệp tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Một tướng lĩnh trẻ tiến lên dập đầu bái lạy.
Bạo Quân phất tay nói: “Đứng lên đi!"
Lúc này Tả Quang Hiệp mới đứng lên, đứng thẳng tắp cung kính đợi hoàng đế dạy dỗ chỉ bảo.
Bạo Quân lạnh lùng hỏi: “Ngươi ở trong cung hầu hạ được mấy năm rồi?"
Tả Quang Hiệp nói: "Gia phụ là Thiên phu trưởng giáo trường, từ nhỏ đã dạy dỗ vi thần phải tận tâm cống hiến sức lực cho triều đình, bảo vệ quốc gia. Vi thần mười hai tuổi đã tòng quân, nhập ngũ mười năm thăng chức Phó đô thống cũng được hai năm rồi."
Hắn ta vẻ mặt tuổi trẻ phấn chấn, nhưng lúc trả lời câu hỏi lại vô cùng thận trọng, bình tĩnh thản nhiên.
Bạo Quân hỏi: "Ngươi có biết Hà Thiên Chiếu?"
Tả Quang Hiệp nói nói: "Khi hạ thần mới vừa nhập ngũ Hà đại nhân từng là cấp trên của hạ thần!"
Bạo Quân nói: “Rất tốt! Trẫm giao cho ngươi hai nhiệm vụ! Một là bắt đầu từ bây giờ bề ngoài ngươi vẫn là phó đô thống cấm quân, nhưng ngươi ngầm nhận lệnh giữa Trẫm và Hà Thiên Chiếu."
Tả Quang Hiệp nói: “Vi thần tuân chỉ!"
Bạo Quân nói: “Nhiệm vụ thứ hai, Trẫm muốn ngươi dẫn người kín đáo giám thị một khách điếm tên là khách điếm Bách Hợp trong kinh thành ngay lập tức! Nhớ kỹ phải giám thị kín đáo. Bất cứ ai ra vào Trẫm đều muốn biết rõ ràng, nhất là có ai đem vào hoặc mang ra những đồ vật đặc biệt gì không?"
Tả Quang Hiệp nói: “Vi thần tuân chỉ!"
Bạo Quân phất tay: “Lui xuống đi! Làm cho tốt chuyện này!"
Binh lực kinh thành một nửa nằm trong tay phủ Thừa tướng! Một nửa nằm trong tay tổng đốc kinh kỳ Hà Thiên Chiếu.
Binh lực cấm cung thì nằm trong tay đô thống cấm quân Đường Bắc Tĩnh.
Đường Bắc Khôi thăng chức tổng đô thống ba vạn cấm quân cho người chững chạc nhất, võ công cao nhất là Đường Bắc Tĩnh quả thực là một quyết định chẳng những sáng suốt mà còn nhìn xa trông rộng nữa.
Hừ!
Gia tộc Đường Bắc muốn khống chế toàn bộ thế lực kinh thành?
Trẫm sẽ để cho các người và phủ Trác Vương tự giết hại lẫn nhau!
Trẫm sẽ làm ngư ông đắc lợi!
Trong mắt Bạo Quân lóe lên tia sáng âm u lạnh lẽo.
Hắn đi tới điện Phong Đức nhìn thấy Đường Bắc Khôi mặc để tang quỳ gối dưới đại điện, vẻ mặt đau khổ.
"Vì sao ái khanh Đường Bắc lại ăn mặc như vậy?"
Bạo Quân giả vờ an ủi đỡ ông ta dậy.
Không ngờ Đường Bắc Khôi lại “phịch” một cái quỳ xuống đất, cực kỳ đau khổ nói: “Hoàng thượng! Xin người làm chủ cho thần!"
Bạo Quân nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Bắc Khôi nói: “Ngày trước Hoàng thượng ra lệnh cho vi thần đi điều tra chuyện sách phản“ Tây Du ký”, vi thần không dám thất lễ, ngầm điều tra, giám thị...kết quả phát hiện thì ra ông chủ của Tứ Ca Thư Xã lại là Trác Lỗi!"
Bạo Quân hỏi: “Trác Lỗi là người phương nào? Chẳng lẽ là... người của Trác gia?"
Đường Bắc Khôi nói: “Đúng vậy! Trác Lỗi còn gọi là Trác tứ, xếp hàng thứ tư trong nhà. Từ nhỏ đã bị một trận bệnh nặng, không thể tập võ, chỉ luôn xử lý những chuyện vụn vặt trong nhà."
Bạo Quân bỗng nhiên nhớ tới: “Chẳng lẽ là Trác Lỗi ba tháng trước đã từng tranh chấp với lệnh đường Đường Bắc Huy kia sao?"
Đường Bắc Khôi gật gù: “Trí nhớ của bệ hạ thật sự hơn người!"
Bạo Quân cũng hết sức kinh ngạc nói: “Không phải Trác Lỗi đã bị đuổi ra khỏi vương phủ rồi sao? Thì ra ông chủ của Tứ Ca Thư Xã lại là Trác Lỗi? Xem ra, chuyện này quả thật không tránh khỏi có quan hệ với nhà họ Trác rồi."
Đường Bắc Khôi nói: “Ba tháng trước, kẻ ác Trác Lỗi này kêu người đánh con trai của hạ thần bị thương, mấy ngày trước con trai của vi thần bị người giết hại ở Quỳnh Thiên lâu, thì ra hung thủ giật dây lại là ông chủ của Tứ Ca Thư Xã, cũng chính là Trác Lỗi."
Bạo Quân cả kinh nói: “Có chuyện như vậy sao?"
Đường Bắc Khôi nói: “Lúc vi thần điều tra ông chủ của Tứ Ca Thư Xã, có gián điệp để lộ tin tức nói mấy ngày trước ông chủ của Tứ Ca Thư Xã có làm ầm ĩ một trận lớn với con trai của vi thần ở Quỳnh Thiên lâu, hai bên còn đánh nhau! Gián điệp tận mắt thấy một thủ hạ của Trác Lỗi đã giết hại con trai Đường Bắc Huy của vi thần! Bệ hạ à, lần này người nhất định phải làm chủ cho vi thần!"
"Quỳnh Thiên lâu?"
"Đường Bắc Báo ra tay đánh nhau với Trác Lỗi?"
"Sao lại có thể như thế nhỉ?"
Trong lòng Bạo Quân âm thầm cười lạnh!
"Buổi tối kẻ ác bá Đường Bắc Huy kia chết, Trẫm và Trác lão gia đều đích thân tới hiện trường đấy!"
"Đường Bắc Huy rõ ràng là bị thợ săn tiền thưởng Hắc Tường Vi giết chết!"
"Bây giờ ngươi lại thêu dệt một câu chuyện lung tung để vu hại Trác gia."
"Đường Bắc Khôi à, Đường Bắc Khôi!"
"Xem như ngươi cũng rất đa mưu túc trí!"
"Con trai chết rồi nhưng không bắt được hung thủ."
"Thì ngươi lại muốn trút giận cho người khác!"
"Lẽ nào ngươi nhất định phải ép con trai vô tội của người khác chôn cùng với con trai ngươi, ngươi mới yên tâm sao?"
"Hừ!"
"Có điều như vậy cũng được!"
"Vừa vặn ngươi đã tìm được một cái cớ giúp Trẫm!"
"Trẫm cũng không muốn thực sự cưới đứa con hoang kia của phủ Trác Vương làm hoàng hậu!"
"Trẫm đã đồng ý để Tiểu Cửu làm hoàng hậu đấy!"
"Ngươi có oan khuất muốn giải, Trẫm có bằng chứng như núi!"
"Lần này, Trẫm vừa vặn mượn tay ngươi hoàn toàn tiêu diệt phủ Trác Vương."
"Cho dù Trác gia có muốn trách cũng không trách Trẫm!"
"Chỉ có thể trách tội Đường Bắc Khôi ngươi dựng chuyện oan uổng Trác gia!"
Trong lòng Bạo Quân đã có kế sách toàn diện...
Lần này hắn muốn hoàn toàn hủy diệt phủ Trác Vương.
Bằng chứng như thép của hắn.
Vu cáo của Đường Bắc Khôi!
Đủ khiến phủ Trác Vương vạn kiếp bất phục!
Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh...
Một chiêu giết người này dễ như trở bàn tay.
Đường Bắc Khôi à Đường Bắc Khôi!
Ngươi lão hồ ly này.
Muốn lừa bịp Trẫm vu cáo cho phủ Trác Vương.
Nhưng không ngờ kết quả bị Trẫm lợi dụng ngược lại.
"Hừ!"
Bạo Quân cười lạnh lùng, nổi trận lôi đình nói: “Lẽ nào có lí đó! chẳng lẽ phủ Trác Vương muốn tạo phản sao? Tội dám đánh chết con trai của Thừa tướng trước, xuất bản sách phản bịa đặt âm mưu sau. Lòng dạ đáng chém, lòng dạ đáng chém!"
Đường Bắc Khôi thấy tình hình như vậy trong lòng vui mừng, cho rằng gian kế của mình đã thành công, vội vàng phụ họa nói: “Hoàng thượng anh minh! Lần này, nhất định phải cho Trác gia biết tay!"
Bạo Quân cố ý hỏi: “Theo ý Thừa tướng nên xử lý chuyện này thế nào?"
Đường Bắc Khôi nói: “Vi thần toàn bộ dựa vào Hoàng thượng làm chủ!"
Ông ta cũng là một lão hồ ly.
Đương nhiên cũng muốn mượn đao của Bạo Quân đi giết người.
Chỉ là ông ta không nghĩ tới, Bạo Quân còn gian trá, giảo hoạt hơn ông ta.
Bạo Quân giả vờ suy tư một hồi, sau đó an ủi: “Nỗi đau mất con của Thừa tướng Trẫm có thể thông cảm sâu sắc! Có điều nếu nghi phạm sát hại lệnh công tử là lão tứ của Trác gia, mà lão tứ của Trác gia đã bị trục xuất ra khỏi phủ Trác Vương. Dựa theo luật pháp mà nói sợ là chuyện lão tứ phạm phải không có liên quan gì đến Trác Vương phủ?"
Đường Bắc Khôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù không thể trị tội phủ Trác Vương, cũng phải khiến cho hung thủ Trác Lỗi một mạng đền một mạng!"
Bạo Quân lại cố ý đưa đẩy: “Chuyện này mà... Không phải Thừa tướng nói có nhân chứng sao? Thừa tướng đem nhân chứng giao đến Đại Lý tự giam giữ, đợi sau khi Đại lý tự và Hình bộ thẩm tra xong nếu chứng cứ xác thực, nhận định Trác Lỗi giết người là sự thật thì đến lúc đó Trẫm tuyệt đối sẽ không nhân nhượng Trác Lỗi kia, chắc chắn sẽ phạt nặng, trả lại công đạo cho Thừa tướng và con trai của Thừa tướng."
Đường Bắc Khôi tức giận đến nghiến răng, nói: “Cái này... Hoàng thượng… Đợi đến khi Đại Lý Tự và Hình bộ thẩm tra xử lý xong thì tóc của lão thần đã bạc trắng rồi! Hơn nữa phủ Trác Vương thế lực ngập trời, kết quả điều tra xử lý cuối cùng chỉ sợ vẫn là một con số chưa biết được đâu!"
Bạo Quân biết ông ta đã không nhẫn nại được, bèn nói: “Vậy ý của Thừa tướng nên xử lý thế nào?"
Đường Bắc Khôi nói
"Giết người đền mạng là chuyện đương nhiên, Trác Lỗi này chắc chắn không thoát được! Tuy phủ Trác Vương đã đuổi Trác Lỗi ra khỏi phủ, nhưng khó thoát khỏi trách nhiệm quản giáo không nghiêm. Phủ Trác Vương chính là thế gia tướng quân, trên vai gánh vác trọng trách bảo vệ quốc gia, sao có thể dạy dỗ ra ác đồ như vậy chứ? Hoàng thượng nên trách tội phủ Trác Vương môn phong bất chính!"
Bạo Quân giả bộ tức giận: “Ý của Thừa tướng là Trẫm vẫn cần Thừa tướng đến dạy ta làm hoàng đế thế nào sao?"
Đường Bắc Khôi sợ hết hồn, vội vàng nói: “Vi thần không dám! Vi thần không dám!"
Bạo Quân lạnh lùng hất mặt nói: “Chuyện Trác Lỗi giết người này, chờ có kết quả, kết quả thẩm tra xử lý sẽ nói tiếp, Trẫm sẽ ra lệnh cho Hình Bộ cùng thẩm tra xử lý vụ án mạng và âm mưu sách phản thẩm tra xử lý một lượt. Hắn ta là ông chủ Tứ Ca Thư Xã chắc chắn sẽ không thoát tội được. Còn về phủ Trác Vương sao? Khó trách khỏi hiềm nghi môn phong bất chính, nhưng có nhà ai mà không có phá gia chi tử chứ? Không phải phủ Trác Vương đã đuổi Trác Lỗi ra khỏi nhà rồi sao? Chuyện này không cần nhắc đến nữa!"
"Dạ! Vi thần tuân chỉ!"
Đường Bắc Khôi cố nén tức giận, không thể làm hơn là gật đầu.
Bạo Quân nói: “Thừa tướng có gì ý kiến gì khác sao?"
Đường Bắc Khôi nói: “Vi thần không dám!"
Tuy rằng bề ngoài không dám.
Nhưng trong lòng đã nổi giận, lại cố đè xuống.
Giống như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Bạo Quân biết thời cơ đã chín muồi.
Hắn cố ý nói: "Thừa tướng à, Trẫm biết trong lòng ngươi không vui, nhưng con gái của phủ Trác Vương sắp tiến cung rồi, trong ngày vui như thế này không thích hợp lật mặt với phủ Trác Vương, Trẫm biết Thừa tướng oan ức, thôi thì ráng nhịn một chút đi."
Đường Bắc Khôi cảm kích nói: “Lão thần xin ghi nhớ ân điển của Hoàng thượng!"
Cái này gọi là vừa đấm vừa xoa.
Bạo Quân chỉ nói mấy câu mà đã khiến Đường Bắc Khôi trở nên ngoan ngoãn nghe lời. Trong lòng tức giận ngập trời nhưng lại không dám phát tác, bề ngoài lại còn đội nghĩa mang ơn!
"Đúng rồi!"
"Đến lúc đưa sính lễ qua rồi."
"Hộp thần cứ để ở phủ Trác Vương cũng không phải là chuyện tốt."
"Đường Bắc Thừa tướng Trẫm lệnh cho khanh đích thân thay Trẫm lựa chọn sính lễ đưa qua phủ Trác Vương chuộc hộp thần về!"
"Vì thể hiện thành ý của Trẫm thành ý, lát nữa Thừa tướng đến kim khố của hoàng cung lựa mấy món bảo vật giá trị liên thành đưa qua đó!"
"Hi vọng Thừa tướng ghi nhớ, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ không làm nên nghiệp lớn!"
Bạo Quân cứ dặn đi dặn lại.
"Lão thần... Tuân chỉ!"
Đường Bắc Khôi bất đắc dĩ gật đầu.
Con trai của ông ta chết rồi.
Con gái của người ta lại tiến cung làm Hoàng hậu.
Chuyện này quá bất công!
Ông ta làm sao không căm giận cho được? Lửa giận trong lòng lại bị Bạo Quân đè ép lại, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát...
"Tiểu Bạch."
"Tiểu Bạch ngươi ở đâu?"
"Mau ra đây đi."
"Về nhà ăn cơm."
"Tối nay có tiệc lớn đấy!"
"Tiểu Bạch?"
"Tiểu Bạch Bạch?"
"Tiểu Tiểu Bạch?"
"Bạch Bạch Bạch?"
"Tiểu Tiểu Tiểu?"
"Đừng trốn ta nữa, mau ra đây đi."
Như Ý đi dọc theo con đường, tìm kiếm ròng rã hai giờ, tìm khắp bảy tám dãy phố gần đó cũng vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Bạch.
Trong lòng cô âm thầm khinh bỉ thằng nhãi đê tiện quái đản này!
"Cái tên này."
"Lại còn dám chơi trò bỏ nhà trốn đi?"
"Đúng là quái đản mà."
"Đợi đến khi tìm được, mình nhất định sẽ nhốt nó lại bỏ đói nó bốn năm ngày!"
"Dạy cho nó một trận nên thân!"
"Để nó biết cái gì gọi là quy củ!"
Nhưng Như Ý chỉ có thể khinh bỉ trong lòng, ngoài miệng vẫn không ngừng gọi nó: “Tiểu Bạch! Mau ra đây đi!"
"Tỷ tỷ rất nhớ ngươi đấy."
"Mèo à, đừng trốn nữa."
"Về nhà ăn tiệc lớn đi!"
"Tỷ tỷ có thể cho ngươi uống rượu!"
Ngõ nhỏ nào đó.
Dường như ánh sáng mãi mãi cũng không chiếu rọi đến những ngõ tối đường lối ngoằn ngoèo, chi chít như sao trên trời này...
Ban ngày vẫn cứ tối tăm không ánh sáng.
Ba người đàn ông hèn mọn mà mập mạp cười khanh khách ép Tiểu Bạch vào góc tường.
"Ha hả."
"Con vật nhỏ này thật là xinh đẹp!"
"Nếu bắt nó đến chợ đen bán chắc chắn sẽ được rất nhiều tiền!"
"Tiểu tử, ai bảo ngươi dám trộm rượu của ông chứ?"
"Mẹ ngươi không dạy ngươi mê rượu sẽ gặp rắc rối sao?"
"Uống nhiều rượu của ông đây như vậy, say đến run chân chạy không nổi chứ gì?"
"Ha ha."
"Các anh em, bắt lấy nó!"
Ba nam nhân vây thành nửa vòng tròn, vây ép Tiểu Bạch đã say khướt vào tường không ra được...
"Quả quả!"
Đột nhiên mắt Tiểu Bạch bắn ra ánh sáng màu đỏ...
Ba nam nhân cũng say khướt lại hoàn toàn không phát hiện ra bản thân sắp bị tai vạ ụp lên đầu.
Bọn họ căn bản không biết mình đang đối phó cái gì!
Bọn họ tham lam nên khiến bản thân phạm phải một sai lầm ngu xuẩn.
Tiểu Bạch đột nhiên nhếch miệng, lộ ra hàm răng chi chít...
Bên trong móng vuốt xù xì đột nhiên duỗi ra đầu móng tay dài bén nhọn...
"Ha hả. Con vật nhỏ này lại còn có móng vuốt đấy."
"Không biết móng vuốt này có thể xé rách quần áo của ông đây không?"
"Gãi ngứa còn tạm được!"
"Ha ha!"
Ba nam nhân hèn mọn điên cuồng cười to lên.
Bọn họ lại không hề hay biết Tiểu Bạch trong góc tường đã xảy ra thay đổi khác thường...
"Ai ôi!"
"Sao đột nhiên nóng thế này!"
"Thời tiết quái quỷ gì thế này? Lúc thì lạnh, lúc thì nóng!"
"Nóng quá à! Sao tự nhiên lại nóng như lò lửa vậy?"
Mấy tên đàn ông dường như đã nhận ra không khí chung quanh bắt đầu cháy hừng hực, nhiệt độ rất không bình thường.
"Trời ạ! Nó cháy!"
Một người đàn ông kinh ngạc thốt lên!
"A!"
"A!"
"Yêu quái kìa!"
Ngõ hẻm giống như mê cung mơ hồ truyền tới tiếng kèn hiệu thê thảm của ba người đàn ông...
Như Ý đang tìm Tiểu Bạch, cảm thấy tiếng thét này khác thường liền dự định đi vào hẻm xem thử.
"Quả quả!"
Đột nhiên, Tiểu Bạch vui vẻ nhảy ra từ trong đường hẻm ra, thấy Như Ý liền nhảy chồm lên.
"Ha ha. Tiểu quỷ, ngươi chịu xuất hiện rồi sao?" Như Ý yêu thương vỗ đầu của nó.
"Quả quả." Tiểu Bạch thấy Như Ý cũng rất vui, nó dường như đã quên bản thân đang bỏ nhà trốn đi.
"Tiểu Bạch, chúng ta về nhà thôi, về nhà ăn tiệc lớn. Thối, thối quá! Sao giống như có mùi thịt bị nướng cháy thế? Là bay ra từ ngõ hẻm kia à?"
Như Ý bỗng nhiên ngửi được mùi khét kỳ lạ.
"Quả quả."
Tiểu Bạch cọ lông đầu bông xù vào cổ của Như Ý, sau đó đưa tay vỗ bịch bịch vào bụng.
Trong lòng Như Ý vốn đang tức giận nó tùy hứng rời nhà trốn đi, lúc này thấy cảnh tượng đó trong lòng chỉ có trìu mến nào còn tức giận gì nữa chứ?
"Được rồi được rồi! Ngươi đói bụng rồi chứ gì? Về nhà ăn tiệc! Hôm nay sẽ không hạn chế ngươi ăn nữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn!"
"Quả quả!"
Tiểu Bạch vui hết sức.
Khứu giác của Như Ý nhạy bén như thế, sau khi nội lực tu vi đạt đến cấp bậc Võ Thần, các loại cảm quan đều tăng vùn vụt. Cô rõ ràng cảm giác được trên cơ thể tên Tiểu Bạch này có mùi rượu.
"Tiểu Bạch. Ngươi thành thật khai báo, rốt cuộc là có uống rượu không?"
"Quả quả!" Tiểu Bạch lắc đầu nguầy nguậy.
"Trên người ngươi rõ ràng có mùi rượu!" Như Ý nói ra nghi vấn.
“Quả quả. Quả quả." Tiểu Bạch lộ ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, đã vậy còn cắn nuốt thức ăn ngon trên bàn quá nhanh, không hề để ý đến câu hỏi của Như Ý.
"Có muốn uống rượu không?" Như Ý thăm dò tính đưa một ly rượu tới.
Tiểu Bạch vội vàng nhảy ra, bộ dáng như rất sợ hãi.
"Bây giờ ngươi không thích uống rượu?"
"Quả quả." Tiểu Bạch cật lực kháng nghị, muốn Như Ý lấy ly rượu ra.
"Được rồi. Ngươi uống say ta cũng rất lo lắng. Một giấc ngủ dài bốn năm ngày, hơn nữa lông trên người cũng thành màu đỏ, sau này đừng uống nữa”, Như Ý thấy hỏi cũng không được gì, thế là từ bỏ.
"Quả quả."
Tiểu Bạch giống như quỷ đói đầu thai, cắm đầu cắm cổ ăn...
Như Ý khẽ mỉm cười: “Dù sao cũng có một ngày ta sẽ làm rõ ràng rốt cuộc ngươi là động vật gì? Ngươi muốn giả vờ thì cứ tiếp tục giả vờ đi!"
Đột nhiên nó dừng động tác lại, vểnh tai lên, dáng vẻ cảnh giác như gặp kẻ thù lớn.
Như Ý thay đổi sắc mặt nói nhỏ: “Tiểu Bạch ngươi cũng nghe được sao?"
Tiểu Bạch gật gù.
Như Ý làm một động tác im lặng nói nhỏ: "Bên ngoài có người! Hơn nữa còn rất đông, động tác của đôi phương thận trọng, lại rất có trật tự, rõ ràng là đã được đào tạo chuyên nghiệp. Chắc hẳn là người của quan phủ. Tiểu Bạch, cẩn thận một chút!”
“Quả quả!” Tiểu Bạch gật đầu.
Như Ý đi tới bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ đẩy ra một khe nhỏ, sau đó nhìn ra ngoài.
"Tiểu Bạch. Chúng ta đã bị bao vây. Bên ngoài có rất nhiều người mai phục. Ngày hôm qua còn không có mấy quầy bán khoai lang, bán mía đâu! Hơn nữa, ngay cả tiểu nhị và chưởng quỹ của quán trà đối diện cũng đổi người rồi. Trên nóc nhà cũng có động tĩnh, một, hai, ba...bảy, tám, tổng cộng có tám người.”
Cô rất tò mò, một khách điếm nhỏ như vậy đột nhiên lại bị người của quan phủ để mắt tới?
Chẳng lẽ...
Ánh mắt Như Ý nhìn xuống gầm giường...
Tam thúc đem hộp thần giấu dưới gầm giường.
"Chẳng lẽ, bị người ta phát hiện?"
"Gay go. Suýt chút nữa mình đã quên chuyện quan trọng này."
"Hộp thần là thánh vật của triều đình."
"Nếu như làm mất, đó là tội chết!"
"Những kẻ của gia tộc Đường Bắc kia ước gì tìm cơ hội hại chết phủ Trác Vương đấy!"
"Nếu những kẻ mai phục bên ngoài kia là người của gia tộc Đường Bắc phái tới vậy thì gay go rồi!"
Mai phục bên ngoài khiến Như Ý nhớ tới dưới gầm giường của cô đang giấu một bí mật to lớn. Hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra, khiến cô gần như quên đi hộp thần đang giấu dưới gầm giường đấy.
“Sao tam thúc lại giấu hộp thần dưới gầm giường của mình chứ?"
"Bạo Quân kia..."
"Hắn là hoàng đế, lẽ nào không biết dáng vẻ của hộp thần?"
"Vừa nãy mình còn nhét hắn dưới gầm giường đấy!"
"Lẽ nào là hắn đã phát hiện bí mật dưới gầm giường?"
"Nếu như lúc đó hắn phát hiện hộp thần tại sao không vạch trần ngay tại chỗ?"
"Lẽ nào dưới đáy giường quá tối, thời gian hắn ẩn nấp lại quá ngắn nên chưa kịp phát hiện?"
"Không đúng, không đúng!"
"Lúc đó trước khi hắn trốn xuống dưới gầm giường, thái đô vô cùng lạnh lùng, tức giận đằng đằng sát khí!"
"Nhưng mà từ sau khi hắn chui từ gầm giường ra, thái độ của hắn lập tức thay đổi, giống như có chuyện gì gấp, vội vàng nói mấy câu thì rời đi!"
"Hoàng đế vừa đi..."
"Những kẻ mai phục này đã đến!"
"Gay rồi!"
"Chắc chắn hắn đã phát hiện bí mật dưới gầm giường!"
Như Ý nhanh chóng bình tĩnh phân tích các loại trường hợp và tính khả thi!
Cuối cùng cô hầu như có thể xác định, Hoàng đế chắc chắn đã biết bí mật dưới gầm giường.
Như Ý biết tình huống khẩn cấp, cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều.
Chuyện cấp bách.
Chuyện quan trọng nhất.
Chính là trước khi bị người ta bắt được tang chứng và vật chứng đầy đủ thì phải đưa hộp thần trở về phủ Trác Vương ngay lập tức.
Có lẽ còn cơ hội sửa chữa.
Như Ý cúi người xuống, duỗi tay vào gầm giường, sờ soạng, sờ một hồi đụng được một cái rương lạnh lẽo.
Cô hơi dùng sức.
Hộp thần bị cô lôi ra.
"MY!"
"GOD!"
"Thượng Đế ơi!"
"Thật tức cười mà!"
"Ha ha!"
"Ha ha!"
Như Ý trợn mắt ngoác mồm...
"Đây chính là hộp thần mà Trác lão tam lén lút lấy ra từ mật thất của vương phủ sao?"
"Thánh vật mà vương triều Thiên Tống thờ cúng ròng rã 130 năm sao?"
"Ông trời!"
"Ông đùa gì thế!"
"Đây là cái rương đặc công của chị đây mà!"
"Bên trong toàn chứa mỹ phẩm của chị không đấy!"
"Hoàng đế và bọn vu sư cho rằng bên trong chứa đựng bí mật cực lớn, vì vậy thờ cúng hơn một trăm năm sao?"
"Nếu bọn họ biết, còn không cười đến rụng răng à?"
"Bảo bối!"
"Thì ra ngươi và ta cùng xuyên không!"
"Thật sự nhớ ngươi muốn chết!"
Như Ý nhẹ nhàng xoa đóa hoa tường vi màu đen chỗ góc trái của cái rương...
Cô bỗng nhiên có cảm giác như đang nằm mơ.
Trong đầu dần dần hiện lên các loại cảm xúc thân thiết, cảm động, ấm áp và phức tạp đan xen...
Cô là đứa bé mồ côi.
Lại là một đặc công.
Cho dù xuyên qua đến một thế kỷ khác, nhưng cô cũng có thể hòa nhập vào hoàn cảnh xa lạ nhanh chóng, đây chính là năng lực cơ bản nhất của đặc công.
Cô rất ít nhớ nhà, cũng không có người để nhớ nhung.
Thế nhưng một lần nữa tìm được cái rương đặc công của mình lại khiến cô có cảm giác lâu ngày gặp lại người thân!
Cảm giác này vô cùng... tuyệt vời.
Một giọt nước mắt rớt từ khóe mắt Như Ý, nhưng trên mặt cô lại mang theo ý cười.
"Bảo bối."
"Bắt đầu từ bây giờ chúng ta có thể chiến đấu với nhau rồi!"
Như Ý cũng không bị niềm vui làm choáng váng đầu óc.
Tầng tầng lớp lớp mai phục đang ở bên ngoài, cô vẫn không thể lơ là được.
Như Ý là xuất thân đặc công!
Năng lực điều tra và điều tra ngược có thể xưng tụng là cấp bậc tổ sư ở thế giới này.
Cũng không phải Như Ý sợ những người mai phục này, rất rõ ràng bọn họ không có một cao thủ võ học thực sự.
Cô chỉ muốn biết những người này là do ai phái tới?
Hoàng đế hay là Thừa tướng?
Điều này cực kỳ quan trọng!
Nếu như người bên ngoài là do Thừa tướng phái tới.
Cô sẽ trực tiếp lao ra đại khai sát giới.
Giết người diệt khẩu, không còn một mống.
Như vậy sẽ giải quyết xong phiền phức.
Nhưng nếu người bên ngoài là người của Bạo Quân phái tới, thì cô không thể ra tay.
Một khi ra tay thì sẽ bày tỏ phủ Trác Vương chính thức tuyên chiến với triều đình.
Cô không phải là người của Trác gia, nhưng cô không muốn vì mình mà liên lụy tới cả Trác gia.
Chín mươi bảy phần trăm khả năng là do Hoàng đế phái tới!
Hắn phát hiện hộp thần bí mật ở dưới gầm giường...
Vì thế hắn vừa rời đi thì đã phái một đống người tới bao vây giám thị khách điếm này...
Suy luận này hoàn toàn hợp logic!
Thế nhưng...
Còn có một điểm đáng ngờ!
"Vì sao hắn không vạch trần mình ngay tại chỗ chứ?"
Như Ý rất tò mò!
Nếu như Bạo Quân vạch trần mình ngay tại chỗ, thì có thể nhân chứng vật chứng đều có đủ, xử cô tội chết. Chắc chắn phủ Trác Vương cũng không thoát tội.
Hành vì và động cơ của Bạo Quân hơi kỳ lạ?
"Chính trị!"
"Chính trị chết tiệt!"
"Đệch!"
"Người đàn ông đê tiện!"
Như Ý không nhịn được chửi thề một tiếng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.