Mấy ngày sau đó, Nhiếp Thành Thắng luôn ở trong bệnh viện yên tĩnh điều dưỡng.
Vết thương trên chân ông ta quá nhiều, không tiện đi lại, ăn uống vệ sinh đều cần ở trên giường, Diệp Trân cũng không nề hà vất vả chăm sóc ông ta.
Mấy ngày ngắn ngủi, Nhiếp Thành Thắng thấy bà ta bị bệnh còn phải chăm sóc mình, thái độ vốn còn lạnh nhạt với bà ta cũng đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Dù sao, suy cho cùng hai người rạn nứt là do Nhiếp Dập. Giờ nó không có bên cạnh, tự nhiên hai người cũng tốt hơn.
Có lúc nằm ở trên giường, trừ đọc báo ra, ông ta cũng sẽ trò chuyện với Diệp Trân.
Hai người giống như bước vào cuộc sống vợ chồng già thư thái.
Buổi chiều thời tiết tốt, Diệp Trân sẽ đẩy ông ta đi xuống tầng phơi nắng.
Lại là một buổi chiều thời tiết nắng ráo, thời tiết tháng năm tháng sáu là dễ chịu thoải mái nhất.
Nhiếp Thành Thắng nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, Diệp Trân ngồi ở bên cạnh gọt táo cho ông ta.
Nhìn hai người rất ấm áp yên bình.
“Ăn ít táo đi.”
Nhiếp Thành Thắng tự nhiên há miệng ra.
Hai người cứ một người ăn một người đút như vậy.
Bức tranh này nhìn vô cùng hài hòa.
Chỉ một lát sau, có người gõ cửa phòng bệnh.
“Báo cáo!”
Bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Đức.
Nhiếp Thành Thắng lập tức lạnh giọng nói, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra.
Lưu Đức đi từ ngoài cửa vào, không nói một lời. Dễ thấy là anh ta có lời muốn nói riêng với Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598840/chuong-1549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.