Phó tham mưu trưởng rất cương trực công chính, kỹ năng đàm phán không điêu luyện, sau khi nghe hắn nói vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói thẳng vào chủ đề: “Được rồi, có lẽ tôi nên hỏi thế này, làm thế nào tôi mới có thể đưa ông ấy đi?”
Phó lão đại hoàn toàn chiếm thế thượng phong cười ha ha, “Vậy chúng tội được lợi gì nếu để các người đưa ông ta đã.”
“Anh muốn có được lợi ích gì?” Phó tham mưu trưởng cau mày hỏi.
Phó lão đại tựa lưng vào ghế, khoan thai trả lời: “Vậy phải xem các người có thể cho được lợi ích gì.”
Hắn một lòng muốn kéo dài thời gian với bọn họ, khiến đối phương sốt ruột.
“Tiền? Đồ đạc? Dù sao Phó lão đại cũng phải cho một phạm vi nhất định chứ.”
Phó lão đại không hề khách khí nói: “Tôi muốn hết.”
Phó tham mưu trưởng thật sự muốn cho mình một cái tát, tự dưng lại cho bọn cướp biển này phạm vi làm gì chứ, những kẻ này toàn là thứ ăn thịt người không nhả xương.
Chẳng lẽ còn có thể mong đợi bọn chúng sẽ chọn một trong hai à!
“Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Phó lão đại suy nghĩ rồi giơ một ngón tay ra.
“Một triệu?”
Phó lão đại chỉ cười khẽ một tiếng.
“Mười triệu?”
“Một trăm triệu, hơn nữa phải là tiền mặt.”
Sắc mặt phó tham mưu trưởng lập tức khó coi, ông ta đè nén lửa giận, trầm giọng nói: “Phó lão đại, tôi rất có thành ý tới đây.”
Phó lão đại không hề sợ hãi mà hỏi ngược lại: “Vậy ông cảm thấy tôi đang nói đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598830/chuong-1539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.