Nhiếp Nhiên nằm im trên giường, nhìn hoàn toàn giống như đã ngủ say.
Nhưng khi trong bụi cây thấp ở ngoài cửa phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ, người vốn ngủ rất say ở trên giường lập tức mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo, không hề có vẻ ngái ngủ nào.
Hóa ra, từ đầu tới cuối Nhiếp Nhiên đều giả say mà thôi!
Thậm chí vừa rồi cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng Cửu Miêu giơ tay ra muốn thăm dò.
Có điều, cũng may là đợi lâu như vậy, cô ta cũng đi rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm cửa sổ.
Cửu Miêu đáng chết này, ngồi giỏi thật đấy, ngồi canh đến tận đêm, hại cô suýt nữa giả vờ ngủ thành ngủ thật vì tác dụng của cồn.
Nhưng mà nói thật, thân thể này đúng là quá kém.
Say xe say sóng cũng thôi đi, uống rượu cũng không được.
Vừa rồi uống nhiều như vậy, cho dù đầu óc của cô vô cùng tỉnh táo nhưng thân thể vẫn không chịu nổi mà hơi choáng váng.
Đợi thêm một lúc nữa, Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời.
Trước bình minh là khoảng thời gian tối tăm nhất đêm, thời gian này cũng coi như không tệ.
Nhiếp Nhiên nhảy xuống giường, sau đó chuồn ra khỏi phòng, lao đến một nơi nào đó.
Trong đêm tối mù mịt, thân thể nhỏ bé của cô di chuyển nhanh như sóc.
Đầu tiên, cô đứng ở bên ngoài phòng của kiến trúc sư, chỗ này không chỉ là nơi bọn họ nghỉ ngơi mà còn là chỗ ngủ của bọn họ.
Cô lén mở cửa ra, thân hình vô cùng nhanh nhẹn lách vào bên trong phòng.
Khoảng thời gian trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598828/chuong-1537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.