Thấy bên trong không có phản ứng gì, anh ta mới gọi to hơn.
“Người Quân khu 2 có ở bên trong không?”
“Nếu có thì trả lời đi!”
Lưu Đức dẫn người từ từ đi vào bên trong.
Cho đến khoảng lần gọi thứ sáu, đột nhiên nghe thấy tiếng “có!” phát ra từ góc nào đó.
Lưu Đức và các binh lính sau lưng đều nhìn về phía đó.
Nhưng sương mù quá dày đặc nên không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Lưu Đức chỉ có thể hỏi lại lần nữa: “Mọi người ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây!” Lại là từng tiếng vang.
Lần này, người của đội 4 nhanh chóng xác nhận âm thanh đến từ phía Đông. Vì vậy, bọn họ nhanh chóng đi đến cứu viện.
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Mau, mau qua đây cởi trói giúp chúng tôi!” Những người bị trói kia nghe thấy tiếng bước chân, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đến khi chỉ còn cách mấy chục mét, đám người kia phát hiện Lưu Đức đột nhiên dừng lại.
Hóa ra Lưu Đức từng bị “rắn” cắn sợ bị cắn lần nữa, rất sợ những người đó là đóng giả, cho nên nhỏ giọng dặn dò người phía sau: “Chú ý, rất có thể sẽ xuất hiện cạm bẫy, mọi người nhất định phải cẩn thận.”
Những người bị trói ở đó thấy đám người Lưu Đức đứng ở phía xa không nhúc nhích thì cảm thấy kỳ quái, “Cậu đứng ở đó làm gì, mau qua đây cởi trói đi.”
Lưu Đức ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói: “Mấy người báo tên đội, họ tên, số hiệu đi.”
“Cái gì? Chúng tôi bị trói thành như vậy rồi, cậu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598826/chuong-1535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.