Anh lính kia cảm nhận được dây trói của mình bị đứt ra, lập thầm tức thở phào nhẹ nhõm.
“Phạm Huy.” Mấy binh lính ở sau lưng thấy anh ta thành công thoát ra được đầu tiên, vội vàng nhỏ giọng gọi, sau đó nhích dần đến chỗ anh ta để nhờ tháo giúp dây thừng.
Còn mấy anh lính xung quanh thì nhanh chí, người ở gần thì dịch lại gần vừa che chắn cho Phạm Huy vừa chờ cởi trói, còn người ở xa thì vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ sợ nếu như toàn bộ đều tụ tập lại sẽ bị phát hiện, đến cuối cùng không ai trốn thoát được, cho nên phần lớn mọi người đều không nhúc nhích, chỉ tự tìm hòn đá tiến hành tự cứu mình trong tình hình có thể.
Phạm Huy cẩn thận nhìn chằm chằm đám cướp biển kia, nhanh tay cởi trói cho từng người.
Trên cổ tay anh ta có nhiều vết cắt, có vết thương thậm chí còn bị cắt đi cắt lại nên rất sâu.
Nhưng lúc này anh ta đã không có lòng dạ đâu mà quan tâm những thứ này nữa rồi.
Bây giờ bỏ trốn là mục tiêu duy nhất của bọn họ.
Chỉ một lát sau, mấy người xung quanh đều thành công cởi được dây thừng ra.
Bọn họ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, quyết định để mấy người này chạy trốn ra ngoài truyền tin trước, sau đó sẽ tìm quân đội đến cứu.
Vì thế, cả đám lính vội vàng che chắn cho mấy người đã được cởi trói kia, để bọn họ từ từ chạy đi.
Nhưng vì quá căng thẳng, vừa chạy còn vừa chú ý động tĩnh của đám cướp biển nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598822/chuong-1531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.