Quả nhiên, khoảng nửa tiếng sau, Nhiếp Thành Thắng không nhận được bất kì báo cáo nào liền cảm thấy kỳ lạ.
Lại đợi thêm mười phút nữa, ông ta nói vào bộ đàm: “Đội 2, đã cứu được người của đội 1 an toàn ra chưa?”
Nhưng đầu kia bộ đàm không có ai trả lời.
Điều này làm cho Nhiếp Thành Thắng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
“Đội 2, xin trả lời.”
“…”
“Đội 2? Có nghe thấy không?”
“…”
“Những người còn lại đâu? Những người còn lại của đội 2 lập tức báo cáo vị trí của mình.”
“…”
“Đội 2?”
Chỉ tiếc, cho dù Nhiếp Thành Thắng ở đầu kia bộ đàm gọi thế nào, người của đội 2 từ đầu đến cuối vẫn không trả lời.
Bởi vì lúc này đây, bọn họ đã bị người của Nhiếp Nhiên đánh ngất, ngủ mê man giống như heo chết rồi.
Nhiếp Thành Thắng nhìn bộ đàm trong tay, thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng ông ta lờ mờ có một dự cảm xấu.
“Sư đoàn trưởng!” Đột nhiên, một binh lính bên trong khoang thuyền đứng lên khỏi ghế, nói với ông ta: “Trừ đội 1 và đội 3 ra, bộ đàm của tất cả người đội 2 đều bị tắt rồi.”
“Cái gì?!”
Báo cáo bất ngờ này khiến Nhiếp Thành Thắng giật mình.
Sự bất an vốn có theo câu này càng lúc càng lớn.
Chẳng lẽ bọn họ bị tiêu diệt hết toàn quân rồi à?
Giao chiến chính diện với đám người trên con thuyền kia rồi ư?
Không, không thể nào, nếu thật sự là như vậy, làm sao ngay cả một câu báo cáo cũng không có.
Nhất định là có chỗ nào đó xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598819/chuong-1528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.