Nhiếp Dập biết Diệp Trân hiểu lầm, nhưng nó lựa chọn im lặng.
Cứ để cho mẹ hiểu lầm như vậy cũng tốt, dù sao chỉ cần nó có thể đến trường quân đội, không quan trọng mẹ nghĩ thế nào.
Nghe Diệp Trân chê bai mắng chửi Nhiếp Nhiên đủ kiểu, nào là con khốn đến con ranh, lần đầu tiên Nhiếp Dập cảm thấy hơi khó chịu.
Thật ra trước kia nó cũng gọi Nhiếp Nhiên như vậy, nhưng từ sau khi cô cứu nó, lại còn bị thương, Nhiếp Dập cảm thấy gọi cô như vậy thì không ổn lắm.
Vì thế, nó chỉ có thể qua loa lấy lệ ngáp một cái rồi nói: “Mẹ, con mệt rồi, con muốn đi ngủ.”
Diệp Trân vừa nghe thấy thế, vội vàng dừng lại, “Con mệt rồi à? Vậy mẹ bảo người giúp việc chuẩn bị nước cho con, con tắm xong rồi ngủ. Hai ngày nay con cứ nghỉ ngơi ở nhà, muốn ăn cái gì muốn cái gì thì nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đáp ứng tất cả cho con.”
“Vâng!” Nhiếp Dập dùng sức gật đầu.
Sau đó, nó nhìn Diệp Trân dặn dò từ tầng trên xuống đến tầng dưới.
Một tay Nhiếp Dập bó thạch cao nên tắm không tiện, Diệp Trân gọi ba người giúp việc tới tắm giúp nó.
Người thì cởi giày, người thì kéo áo khoác, người thì đỡ cánh tay bị thương của nó. Ai cũng cẩn thận từng li từng tí một.
Ban đầu Nhiếp Dập cảm thấy không có gì, nhưng chính sự chăm sóc quá mức này lại khiến nó nhớ đến cánh tay bị thương của Nhiếp Nhiên.
Khi đó, cô còn bị thương nặng hơn nó mà vẫn cầm súng sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598795/chuong-1504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.