“Anh chắc chắn ngày kia sẽ về à?”
Ở trong điện thoại, Nhiếp Nhiên nghe được tin này thì lập tức nhảy ra khỏi cái giường trong ký túc xá.
Mấy ngày trước Hoắc Hoành có nói với cô là sẽ về sớm, nhưng Nhiếp Nhiên không tin.
Dù sao lần này Hoắc Khải Lãng cũng có mục đích khảo nghiệm, làm sao dễ bỏ qua cho anh như vậy được?
Nhưng không ngờ anh lại về được trước thật.
Hoắc Hoành ở bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Nhiếp Nhiên thì cười khẽ, “Đúng vậy, sáng sớm ngày mai anh lên máy bay, chắc là mười giờ trưa ngày kia sẽ về đến nơi.”
“Bên đó xử lý xong hết rồi chứ?”
“Ừ, nói chuyện xong hết rồi.”
“Bọn họ đều đồng ý à?”
“Anh ra tay mà lại còn không được sao?” Hoắc Hoành cười hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên khẽ thở dài một tiếng, cô đâu thể không biết ý đồ Hoắc Hoành nói như vậy, vì vậy trả lời: “Được rồi, ngày kia em đến đón anh.”
Về trước thời gian đã định, chắc chắn anh đã tốn rất nhiều sức lực.
Mà nguyên nhân trong đó nhất định có liên quan đến chuyện kia của mình.
Nếu như cô còn không đi đón anh thì đúng là không được.
Quả nhiên, Hoắc Hoành nghe thấy câu này, giọng cũng nhẹ đi rất nhiều: “Đây là em nói đấy nhé. Sau khi xuống máy bay, nếu như anh không nhìn thấy em, em phải bồi thường cho anh đấy.”
Anh nhấn mạnh hai chữ “bồi thường”.
Nhiếp Nhiên vì áy náy nên đồng ý ngay.
Chuyện này làm cho Hoắc Hoành ngẩn ra.
“Em nói thật à?”
“Là thật. Sao thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598793/chuong-1502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.