Chiếc xe lao nhanh dưới màn đêm.
Trên đường trở về, Hoắc Hoành hỏi người bên cạnh, “Hay là em về cùng với anh đi?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, từ chối đề nghị của anh, “Không được, dù sao thì tháng sau mới bắt đầu bàn bạc chuyện vũ khí đạn dược, tháng sau em về là được rồi.”
“Em chỉ nghĩ đến vũ khí đạn dược, không nghĩ đến anh chút nào à?” Hoắc Hoành buồn bực nói.
Thật ra ý trong lời nói của anh là muốn mấy ngày nay cô ở bên anh, dù sao anh cũng sắp phải đi rồi, về cơ bản là một tháng tới sẽ không gặp nhau.
Không biết cô gái này ngốc thật hay là giả ngốc mà không nghe ra lời mình, lại còn nhanh chóng dứt khoát từ chối đến thế.
Chẳng lẽ cô không nhớ mình sao?
Vốn dĩ anh còn tưởng bở rằng khi mình sắp đi rồi, cô nhất định sẽ ở bên cạnh mình, đến lúc đó… ha ha ha…
Nhưng ai ngờ cô gái này lại khác người như vậy.
Cảm nhận được sự ai oán nồng nặc của người đàn ông bên cạnh, Nhiếp Nhiên nghi ngờ hỏi: “Nghĩ đến anh cái gì?”
Cô gái này lại hỏi anh nghĩ đến anh cái gì?!
Hoắc Hoành chỉ cảm thấy ngực mình tưng tức khó chịu.
Một lúc lâu sau, anh mới hậm hực nói: “Ngày kia anh đi rồi, chẳng lẽ em không muốn ở bên anh à?”
Nhiếp Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ngay ý đồ của anh, cô cười khẩy, “Không cần đâu, em sợ ở bên anh hai ngày, đến lúc đó anh nhũn chân lên máy bay thì còn tinh lực gì đấu trí đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598785/chuong-1494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.