Hóa ra người lúc này đứng ở cuối con hẻm chính là cô gái tuần trước cô và Hoắc Hoành cứu, sau đó nhảy từ trên cầu xuống.
Nhiếp Nhiên tưởng đó là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau. Không ngờ mới một tuần ngắn ngủi đã lại gặp rồi.
Xem ra lần nhảy cầu đó đã giúp cô ta chạy thoát.
Có điều, thành phố G cách thành phố A xa như vậy mà vẫn có thể gặp lại nhau.
Rốt cuộc nên nói là bọn họ có duyên phận, hay tất cả quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi đáng nghi.
Lúc này, câu nói theo bản năng của Nhiếp Nhiên khiến người trong ngõ phải ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời cảnh giác quan sát cô.
Tên lão đại đứng ở chính giữa thấy hai cô gái nhìn nhau không nói gì, “ồ” lên một tiếng, “Xem ra hai cô gái này còn biết nhau à? Không phải là chị em gái thất lạc nhiều năm chứ?”
Mọi người nghe thấy lão đại nhà mình trêu chọc thì phá lên cười.
Bỗng nhiên cô gái kia lạnh giọng hỏi: “Cô là ai?”
Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng đờ.
Lúc này cô mới nhớ ra là mặt mình đã đổi lại như cũ rồi.
Đáng chết!
Cô lại nhất thời quên mất chuyện này!
Cô làm sao thế không biết!
Tại sao cứ gặp phải cô gái này là cô lại bất cẩn lộ mình ra như vậy?
Cô là óc heo sao?!
Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ rối rắm thì cô gái kia đã thông minh, nhạy bén nhận ra cô chỉ qua một câu nói.
“Hóa ra là cô!”
Lúc nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên, cô ta đã lờ mờ nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598782/chuong-1491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.