🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hóa ra người lúc này đứng ở cuối con hẻm chính là cô gái tuần trước cô và Hoắc Hoành cứu, sau đó nhảy từ trên cầu xuống.
Nhiếp Nhiên tưởng đó là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau. Không ngờ mới một tuần ngắn ngủi đã lại gặp rồi.
Xem ra lần nhảy cầu đó đã giúp cô ta chạy thoát.
Có điều, thành phố G cách thành phố A xa như vậy mà vẫn có thể gặp lại nhau.
Rốt cuộc nên nói là bọn họ có duyên phận, hay tất cả quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi đáng nghi.
Lúc này, câu nói theo bản năng của Nhiếp Nhiên khiến người trong ngõ phải ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời cảnh giác quan sát cô.
Tên lão đại đứng ở chính giữa thấy hai cô gái nhìn nhau không nói gì, “ồ” lên một tiếng, “Xem ra hai cô gái này còn biết nhau à? Không phải là chị em gái thất lạc nhiều năm chứ?”
Mọi người nghe thấy lão đại nhà mình trêu chọc thì phá lên cười.
Bỗng nhiên cô gái kia lạnh giọng hỏi: “Cô là ai?”
Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng đờ.
Lúc này cô mới nhớ ra là mặt mình đã đổi lại như cũ rồi.
Đáng chết!
Cô lại nhất thời quên mất chuyện này!
Cô làm sao thế không biết!
Tại sao cứ gặp phải cô gái này là cô lại bất cẩn lộ mình ra như vậy?
Cô là óc heo sao?!
Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ rối rắm thì cô gái kia đã thông minh, nhạy bén nhận ra cô chỉ qua một câu nói.
“Hóa ra là cô!”
Lúc nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên, cô ta đã lờ mờ nhớ lại người trước mắt này rất có thể là cô gái cứu mình khi đó.
Còn vì sao gương mặt này không giống với lúc trước, cô ta cũng là người trong nghề nên đương nhiên hiểu.
Nhưng sau đó nhìn kĩ lại, cô ta cảm thấy không đúng lắm!
Hình như cô ta đã từng gặp gương mặt này ở đâu đó rồi.
Sau đó cô ta lập tức nhớ ra.
Mấy tháng trước, ở trên máy bay!
Chẳng trách lúc ấy cô gái kia lại hỏi mình còn nhớ cô ấy không?!
Hóa ra câu nói kia không phải cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của mình, mà cô ấy thật sự đang hỏi mình có nhớ không.
“Lại là cô à?”
Cô ta lặp lại hai lần khiến Nhiếp Nhiên biết cô ta không chỉ nhận ra gương mặt giả của cô mà chắc chắn cũng nhận ra mặt thật rồi.
Cô không tiếp tục đáp lời cô ta mà quay ra nói với gã ăn trộm: “Trả điện thoại lại cho tao.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy mình vẫn nên nhanh chóng lấy lại điện thoại rồi rời khỏi nơi này thì hơn.
Nhưng mấy gã đàn ông kia ỷ vào việc người đông thế mạnh, không coi hai cô gái trông mảnh mai yếu ớt này ra gì. Gã ăn trộm kia còn giấu điện thoại sau lưng, cười cợt, “Em gái giỏi đấy! Vì cái điện thoại mà dám một mình đến đây, không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?”
Chương 1491.2CÔ THEO DÕI TÔI? - NGƯỜI HOẮC TỔNG TUYỂN
Nhiếp Nhiên hoàn toàn phớt lờ sự khiêu khích của gã, hờ hững nói: “Trả điện thoại lại cho tao.”
Lúc này tên lão đại mới đứng ra: “Thế này đi, nếu cô và chị em của cô có thể vui vẻ cùng mấy anh em chúng tôi, tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô, thế nào?”
Nói xong hắn phá lên cười.
Đám người sau lưng cũng cười ầm lên theo.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên dửng dưng, không có thay đổi gì quá lớn. Còn cô gái bị chặn ở trong ngõ thì không nhịn được, nhấc chân đạp thẳng vào ngực gã đàn ông sau lưng.
“Ai ui!”
Gã đàn ông kia đang chăm chú nhìn Nhiếp Nhiên, đột nhiên bị đạp không chút phòng bị, cả người xô vào tường, đau điếng, nổ đom đóm mắt.
Trong nháy mắt, tiếng cười trong ngõ đều tắt lịm.
“Cẩu Tử, mũi mày…”
“Hả?” Tên đàn ông được gọi là Cẩu Tử sờ mũi mình rồi đưa lên nhìn, sau đó gã lập tức hô lên, “Máu, là máu… lão đại…”
Mặt tên lão đại lập tức sầm xuống, “Con ranh chết tiệt, nể mặt còn không biết điều! Đánh cho tao, đánh tới khi nó phục mới thôi.”
Hắn vừa dứt lời, đám đàn ông xung quanh liền tức giận đi về phía cô gái kia.
Thấy vậy, Nhiếp Nhiên ở đầu ngõ đột nhiên hô lên: “Đợi đã!”
Cả đám người kinh ngạc dừng bước, dồn mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên thản nhiên đi tới trước mặt gã đàn ông cầm điện thoại của cô, nói: “Chúng mày muốn đánh cô ta cũng được, nhưng trả điện thoại lại cho tao trước đã.”
Tên lão đại thấy Nhiếp Nhiên rất ngoan ngoãn, lại cười xấu với cô, “Đợi xử lý nó xong, chúng ta sẽ nói đến vấn đề điện thoại, cục cưng ạ.”
Nhiếp Nhiên nhún vai một cái, lui về phía sau mấy bước, nhìn như thầm chấp nhận điều kiện của bọn chúng.
Tên lão đại lập tức vung tay lên, tất cả lập tức xông tới.
Phải công nhận cô gái kia đánh đối kháng rất giỏi, chiêu nào cũng rất lưu loát, không bao lâu đã phá vòng vây ra được một lỗ hổng.
Những tên côn đồ kia bị đánh nằm rạp dưới đất. Tên lão đại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chỉ một lát đã nằm bò.
Gã đàn ông cầm điện thoại của Nhiếp Nhiên ở bên cạnh thấy lão đại của mình bị đánh thành như vậy, bèn cầm cái ghế gỗ ở bên chân lên lao đến chỗ cô gái kia.
Kết quả đương nhiên là bị cô gái kia nhấc chân đạp thẳng vào mặt, bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Không may là điện thoại trong túi gã lại văng ra ngoài, vừa vặn rơi xuống cạnh chân Nhiếp Nhiên, màn hình vỡ vụ.
Nhiếp Nhiên nhặt điện thoại lên, ấn nút nguồn nhưng điện thoại đã đình công. Mặt cô lập tức sầm lại.
Gã đàn ông kia hiển nhiên vẫn chưa biết ngày chết của mình đã đến rồi, lại vẫn lao về phía anh em của mình.
Nhưng gã vừa mới chạy được vài bước thì đã bị Nhiếp Nhiên chụp vai giữ lại. Gã đang nóng lòng cứu đại ca của mình nên đương nhiên đâu hiểu được hành động của Nhiếp Nhiên.
Gã gào lên, “Con ranh, cút ra!”
Chương 1491.3CÔ THEO DÕI TÔI? - NGƯỜI HOẮC TỔNG TUYỂN
“Được, tao cũng cảm thấy chúng ta nên cút sang một bên tính sổ riêng với nhau.” Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng, sau đó năm ngón tay dùng sức chụp mạnh xương bả vai gã.
“Á!” Gã kia hét lên thảm thiết. Gã chỉ cảm thấy vai mình đau buốt, cả người không hề có sức lực, ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên kéo gã ra khỏi đám người hỗn loạn, ném thẳng sang bên cạnh.
Gã kia bị đập đầu vào tường, trước mắt lập tức đen sì, ngã ngửa ra đất.
“Dám đập điện thoại của tao à?” Nhiếp Nhiên giẫm lên cổ gã, vẻ mặt dữ tợn.
Gã hoảng sợ, “Không… không phải tôi, là cô ta, là cô ta đạp tôi… tôi… tôi mới… làm rơi ra…”
Gã ra sức muốn đẩy chuyện này lên cô gái kia để giành cho mình một chút cơ hội sống.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên bình tĩnh không gợn sóng, cô khẽ mỉm cười, “Đương nhiên tao biết.”
Gã kia tưởng là cô bị mình thuyết phục rồi, mặt lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng gã còn chưa kịp cười thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên nói tiếp: “Nhưng tay mày vẫn làm rơi điện thoại của tao.”
Nhiếp Nhiên cúi người nhấc một tay gã lên: “Nếu đã vậy, tao thấy cũng không cần cái tay này nữa, một cái tay không nghe lời còn cần làm gì!”
Chữ cuối cùng vừa kết thúc, “rắc…” một tiếng, tiếng xương gãy vang lên.
“A…!”
Ngay sau đó là tiếng gào thét thảm thiết của gã đàn ông kia.
Giọng gã vang khắp con hẻm, kinh động đám đàn ông đang bận bao vây tấn công cô gái kia.
“Tay… tay của tôi…” Gã đàn ông đau đến mức toát mồ hôi lạnh, che cái tay bị thương của mình, lăn dưới đất.
Những tên vừa bị đánh đã nảy sinh ra suy nghĩ chạy trốn, lúc này thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy đều bị dọa ngẩn ra mấy giây. Một cơn gió lạnh thổi qua sống lưng, mấy gã đó mới hoàn hồn lại.
“Mau, đi mau…”
Tên lão đại mang nửa gương mặt sưng húp chạy ra ngoài đầu tiên. Mấy tên kia thì dẫn theo gã đàn ông bị Nhiếp Nhiên phế một tay chạy đi theo.
Trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và cô gái kia.
Nhiếp Nhiên vẫn không nói gì với cô ta, không quay đầu lại đi ra khỏi ngõ.
Cô gái kia là một người lạnh nhạt, dĩ nhiên cũng sẽ không chủ động bắt chuyện, thấy Nhiếp Niên đi, cô ta cầm túi của mình đi ra ngoài rồi rẽ vào một hướng khác.
Chỉ mấy phút sau, con hẻm nhỏ đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Nhiếp Nhiên mới đi ra khỏi ngõ không bao lâu, mấy tên vệ sĩ kia đã xuống xe taxi chạy tới, căng thẳng hô lên: “Cô Diệp.”
Cô lạnh nhạt ừ một tiếng, “Về thôi.”
Sau đó đi đến giao lộ.
Mấy người kia mang vẻ mặt quái dị, rõ ràng rất muốn trách cô biến mất, nhưng vì thân phận của cô mà không dám đắc tội, chỉ có thể lặng lẽ đi theo.
Chương 1491.4CÔ THEO DÕI TÔI? - NGƯỜI HOẮC TỔNG TUYỂN
Mới đi đến một cái ngã tư, Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, vô tình sờ đến cái điện thoại đã vỡ nát màn hình. Lúc này cô mới nhớ ra điện thoại hỏng rồi, không thể nào gọi điện thoại cho Hoắc Hoành được nữa.
“Ở đây có cửa hàng điện thoại nào không?” Cô quay đầu hỏi.
Mấy người kia ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: “Có.”
“Dẫn tôi đi.”
Sau đó bọn họ dẫn Nhiếp Nhiên đến con phố đồ điện gia dụng gần đó.
Nhiếp Nhiên không có tâm trạng đi dạo, tìm người hỏi rồi đi đến cửa hàng điện thoại.
Nhân viên bán hàng thấy có khách tới, tươi cười niềm nở chào hỏi: “Chào cô, xin hỏi mọi người muốn mua điện thoại thế nào?”
“Cô có loại nào tốt thì giới thiệu đi!” Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại trưng bày trong kệ.
Nhân viên bán hàng lập tức lấy mấy cái điện thoại ra, “Kiểu này, còn cả kiểu này, cùng với hai kiểu này nữa, đều là những kiểu hot nhất trong cửa hàng chúng tôi gần đây, rất được thanh niên yêu thích.”
Nhiếp Nhiên nhìn một cái, trong đó có một kiểu giống hệt với cái điện thoại Hoắc Hoành mua cho cô.
Hồi đó, sau khi nộp cái điện thoại kia cho Lý Tông Dũng, cô không có điện thoại nữa, sau đó là Hoắc Hoành mua cho cô một cái. Nhưng Nhiếp Nhiên lại không thích kiểu điện thoại này, quá hiện đại nên dễ bị trộm.
Vì thế, cô chỉ xem qua rồi lại quay đi xem những cái điện thoại khác trên kệ.
Sau khi tìm mấy lần, cô thấy một cái điện thoại màu trắng nhỏ nhắn trong góc liền chỉ vào nó, nói: “Lấy cho tôi cái đó đi.”
Người bán hàng nhìn theo hướng cô chỉ thì kinh ngạc: “Cái đó?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng… đó không phải là điện thoại thông minh, là điện thoại của người lớn tuổi.”
“Tôi biết.”
Người bán hàng thấy cô còn nhỏ tuổi thì mỉm cười nói: “Cô gái, cô mua cho ba mẹ mình hả? Cô thật là có hiếu, kiểu điện thoại cho người già này ở chỗ chúng tôi cũng rất tốt, có thể điều chỉnh kiểu chữ lớn nhỏ, loa cũng to. Pin lại trâu, có thể dùng được hẳn một tháng đấy.”
Cô ta giới thiệu một hơi đặc điểm của cái điện thoại kia, sau đó lại bổ sung: “À đúng rồi, tín hiệu cũng là điểm mạnh của cái điện thoại này, cho dù ở đâu, điện thoại cũng có thể bắt được tín hiệu.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Hầm để xe, thang máy, góc chết đều được à?”
“Đúng vậy, kiểu điện thoại này đặc biệt được làm ra cho người lớn tuổi, cho nên tăng cường mấy chức năng này, đề phòng lúc cần tìm sự giúp đỡ.” Người bán hàng cười đáp.
Nhiếp Nhiên nghịch cái điện thoại màu trắng bạc nhỏ nhắn trong tay rồi nói rất chắc chắn, “Rất tốt, tôi mua cái này.”
“Được, mời cô qua đây thanh toán.”
Nhiếp Nhiên lấy cái thẻ Hoắc Khải Lãng cho mình ra để quẹt, sau đó người bán hàng lấy cái điện thoại mới ra khỏi tủ, giao cho Nhiếp Nhiên.
Lúc ra khỏi phố đồ điện gia dụng, mấy người theo ở phía sau nghĩ cách có thể nịnh bợ Nhiếp Nhiên, hơn nữa cũng để hòa giải bầu không khí: “Hóa ra cô Diệp chạy xa như vậy là vì mua điện thoại cho ba mẹ, thật là hiếu thảo.”
“Ai mà trở thành người nhà của cô Diệp thì thật hạnh phúc.”
Nhiếp Nhiên nghe bọn họ nói thì dừng bước lại, bình tĩnh ném lại một câu, “Tôi không có người nhà.”
Sau đó cô lại bước đi, để lại đám người kia trong gió lạnh.
Chương 1491.5CÔ THEO DÕI TÔI? - NGƯỜI HOẮC TỔNG TUYỂN
Thôi rồi, nịnh nhầm chỗ rồi!
Người hoàn hồn đầu tiên trong đó lập tức đấm người bên cạnh một cái, trách cứ: “Cho anh nói linh tinh này, xem đi, bây giờ nói sai rồi đấy!”
“Không phải anh cũng nói sao!” Người kia che chỗ bị đánh, cau mày nói.
“Được rồi, đừng có ầm ĩ nữa, cô Diệp đã đi rất xa rồi.”
Hai người kia nhớ ra nhiệm vụ của mình, lập tức đi theo.
Sau đó cả đường đến công ty, bầu không khí giữa bọn họ vô cùng nặng nề.
Hai người kia sợ mở miệng lại nói sai nên dứt khoát không nói gì nữa, cúi đầu đi theo sau Nhiếp Nhiên.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên thấy bọn họ giống như người gỗ đi theo mình, dừng bước lại hỏi: “Các người còn muốn đi theo tôi đến lúc nào nữa?”
“Hả?” Những người đó ngẩng đầu lên ngây ra nhìn cô một cái, hiển nhiên không quá hiểu ý cô.
“Đã đến công ty rồi.” Nhiếp Nhiên cạn lời, bổ sung.
Lúc này hai người kia mới nhìn xung quanh, phát hiện quả nhiên đã đến công ty rồi.
“Xin hỏi tôi có thể tự do rồi chứ?” Nhiếp Nhiên dửng dưng hỏi.
Hai người đó đương nhiên vội vàng gật đầu, hơn nữa giơ tay bày tỏ cô cứ tự nhiên.
Nhiếp Nhiên trở lại ký túc xá, lúc nhìn thấy ký hiệu mình làm ở cửa ký túc xá không bị phá hỏng, cô mới mở cửa đi vào.
Cởi áo khoác xong, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Hoành ngay.
Đầu kia nhanh chóng bắt máy.
“A lô.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cười nói: “Em còn tưởng là anh sẽ không nghe máy số lạ chứ?”
“Đây là điện thoại của ai thế?”
“Điện thoại của em, em không cẩn thận làm rơi hỏng cái điện thoại anh mua cho rồi, phải vội vàng đi mua cái mới, vừa về đến ký túc đã gọi cho anh luôn này.”
Bởi vì chậm hơn thời gian bọn họ hẹn nhau gần hai tiếng, cho nên giọng Nhiếp Nhiên có chút chột dạ và xin khoan dung.
Hoắc Hoành cau mày lại, “Đang yên đang lành sao lại rơi vỡ? Cho dù rơi vỡ em cũng có thể dùng điện thoại của công ty gọi cho anh, em có biết anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không?”
Cứ nghĩ tới việc vừa rồi mình gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại, Hoắc Hoành lại bất mãn trong lòng.
Trời mới biết vừa rồi anh lo lắng thế nào, thiếu mỗi điều đích thân đến bắt người.
Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của anh, cứng miệng nói: “Đã rơi vỡ rồi, em làm sao có thể biết được?”
“Em!”
Nhiếp Nhiên tự biết mình không đúng, còn không đợi anh nói xong, cô lập tức cướp lời anh, “Được rồi, không phải là nghe điện thoại của anh chậm mấy phút thôi sao, chưa gì anh đã không vui như vậy. Anh định sẽ tiếp tục nói chuyện không vui thế này à? Một tuần lễ mới có một cuộc điện thoại thôi đấy.”
Câu nói cuối cùng của cô khiến Hoắc Hoành trong nháy mắt giống như quả bóng da bị xì hơi, anh dừng lại mấy giây, lúc mở miệng đã bình thường lại như cũ, “Khoảng thời gian này em ở đó sống tốt chứ?”
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên rất giỏi đối phó với Hoắc Hoành.
Cô ngả lưng xuống giường, nói: “Cũng ổn, ngày nào cũng huấn luyện, cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Tuần sau anh cho người đến đón em.” Hoắc Hoành khẽ nói.
“Không cần, em tin với cách nói của anh, thế nào Triệu Tề cũng sẽ tự lái xe đưa em về.”
Lời Nhiếp Nhiên lập tức chọc cười Hoắc Hoành: “Ồ? Xem ra em ở đó hô phong hoán vũ rất đắc ý đấy.”
“Đắc ý cái gì, em ăn cơm giống như ăn tiệc ấy, bày ra đầy một bàn, đi ra ngoài còn phải dẫn theo mấy vệ sĩ, độ uy phong sắp đuổi kịp anh rồi. Anh không thể nói với ông ta à? Bây giờ ông ta cung phụng em như tổ tông, thiếu mỗi nước bưng trà dâng nước cho em lúc huấn luyện thôi.”
Vừa nhắc đến cuộc sống trong công ty, Nhiếp Nhiên lại bò dậy khỏi giường, bắt đầu oán trách với anh.
Hoắc Hoành thấy cô bất mãn thì càng thêm vui, “Như vậy không phải rất tốt sao?”
“Tốt cái sh*t!” Nhiếp Nhiên tức giận chửi bậy.
Hoắc Hoành nghe thấy thế, im lặng mất mấy giây, sau đó mới lên tiếng: “Anh phát hiện từ sau khi trở thành vệ sĩ của anh, em vẫn chưa bỏ được mấy lời thô tục đó, có lẽ anh phải tìm thời gian chăm sóc dạy bảo em một chút mới được.”
Chăm sóc dạy bảo?
Bây giờ Nhiếp Nhiên ở bên kia thành phố A xa xôi, đương nhiên sẽ không sợ anh, cô đặt một tay ra sau gáy làm gối, khoan thai nằm đắc ý nói: “Được, em ở đây đợi anh, anh mau đến đây đi.”
“Sh...”
Hoắc Hoành nghe thấy giọng nói kiều mị của cô, không nhịn được hít sâu một hơi.
Đối với Nhị thiếu mới chỉ ăn một bữa thịt mà nói, hành động của Nhiếp Nhiên chính là đang dụ dỗ anh!
“Em đợi đó cho anh!” Hoắc Hoành biết cô gái này điên thế nào nên không dám tiếp tục nói chuyện nữa. Ngộ nhỡ thật sự bị khiêu khích thì anh tìm ai dập lửa đây?

Anh chỉ có thể hung dữ ném lại một câu như vậy, sau đó cúp máy.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng “tút tút tút” ở đầu bên kia mà bật cười thành tiếng, cảm thấy trêu Hoắc Hoành thật sự là một chuyện rất vui.
Chương 1491.6CÔ THEO DÕI TÔI? - NGƯỜI HOẮC TỔNG TUYỂN
Cứ huấn luyện liên tiếp một tuần như vậy, cuối cùng đã tới ngày cô trở về nhà họ Hoắc.
Buổi sáng hôm đó hiếm khi cô dậy sớm, muốn ăn sáng xong đi huấn luyện bắn một lúc, buổi chiều về sớm, như vậy Hoắc Hoành tan làm là có thể gặp mình rồi.
Cô cùng đám vệ sĩ ăn sáng ở phòng ăn xong, trên đường đi xuống tầng đến phòng bắn thì gặp phải Triệu Tề.
Triệu Tề cười chào hỏi Nhiếp Nhiên: “Chào buổi sáng, cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên gật đầu với ông ta một cái rồi định đi đến phòng bắn.
Nhưng đi được một nửa, bước chân cô dừng lại.
Cô quay phắt sang nhìn ra sau lưng Triệu Tề thì thấy cô gái mới gặp tuần trước đang đứng cùng Triệu Tề, nhưng cô ta không phát hiện ra mình mà cúi thấp đầu, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Lại là cô ta?
Cảm giác âm hồn bất tán này khiến tròng mắt Nhiếp Nhiên dần dần dâng lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Phút chốc, cô mang khí thế u ám bước nhanh tới, tốc độ nhanh đến nỗi căn bản không kịp khiến người ta phản ứng. Cô bóp lấy cổ cô gái kia, ấn cô ta lên tường.
Những người xung quanh vừa ăn cơm xong, cùng với Triệu Tề vừa rồi còn cười với Nhiếp Nhiên nhìn thấy biến hóa bất ngờ này đều ngẩn ra tại chỗ.
Lúc này, Nhiếp Nhiên đâu có quan tâm đến người khác.
“Cô theo dõi tôi?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên, đáy mắt cô gái kia rõ ràng thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng sau đó cũng lạnh mặt lại, nói: “Tôi không theo dõi cô.”
Nhiếp Nhiên thật sự không thể không bội phục khả năng diễn xuất của cô ta, biểu cảm kinh ngạc kia rất giống thật.
Cô siết chặt tay, lạnh giọng hỏi một lần nữa: “Cô bám theo tôi hết lần này đến lần khác, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi không...”
Nhiếp Nhiên cười châm biếm, “Không? Vậy ý cô là, chúng ta có duyên phận trời định à?”
Dứt lời, cô bắt đầu tăng thêm lực tay.
Cô gái kia thấy đáy mắt Nhiếp Nhiên nổi lên sát ý thì trái tim thắt lại, không tiếp tục nói với cô nữa mà nhấc chân tấn công vào bụng dưới của cô.
Nhiếp Nhiên ở cách cô ta quá gần nên không thể né tránh, chỉ đành buông tay lui về phía sau.
Cô gái kia dựa vào tường, vẻ mặt lạnh như băng, có vẻ cũng nổi giận rồi, “Tôi đã nói là không rồi.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Nhiếp Nhiên lại muốn bắt lấy cô ta, nhưng cô ta đã có cảnh giác, cúi người né tránh, đồng thời tấn công xuống chân Nhiếp Nhiên.
Tốc độ của Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ nhanh hơn người bình thường rất nhiều, cô nghiêng chân né tránh sau đó đá vào vai cô ta, đạp cô ta bay ra ngoài.
Cô gái kia lập tức muốn túm lấy cái lan can bên cạnh để mình dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn bay ra một đoạn ngắn.
Điều đó đủ để có thể thấy phát đạp này của Nhiếp Nhiên ác thế nào.
Nhưng cô gái kia cũng không dễ bắt nạt, vừa rồi cô ta bị Nhiếp Nhiên ép lên tường nên không thể nhúc nhích, bây giờ có không gian lớn rồi, cô ta bắt đầu chủ động tấn công.
Trừ Lý Kiêu ra, đây là người thứ hai có thể miễn cưỡng so chiêu với Nhiếp Nhiên.
Có điều, một khi Nhiếp Nhiên đã có suy nghĩ giết người thì sức bật và tốc độ rất đáng sợ.
Người xung quanh thấy thân thủ của Nhiếp Nhiên thì kinh ngạc đến nỗi con ngươi sắp rơi xuống đất.
Chương 1491.7CÔ THEO DÕI TÔI? - NGƯỜI HOẮC TỔNG TUYỂN
“Mẹ kiếp! Đúng là quá dũng mãnh.” Một người không nhịn được phát ra tiếng cảm thán từ nội tâm khiến người bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
“Ban đầu rốt cuộc ai nói cô ta không có bản lĩnh? Nếu người như cô ta mà không có bản lĩnh, vậy tôi há chẳng phải là kẻ tàn phế hạng ba à?!”
Lúc đám người kia đang thấp giọng thảo luận, Nhiếp Nhiên đã lợi dụng thủ đoạn xuyên qua khe khuỷu tay cô gái kia, rồi dùng khuỷu tay còn lại đè lên cổ cô ta một lần nữa, chỉ cần cô ta động đậy là sẽ bị cô bẻ gãy xương cổ bất cứ lúc nào.
Nhiếp Nhiên ấn cô ta lên trên tường, lạnh giọng chất vấn: “Nói! Cô rốt cuộc là ai! Tại sao phải tới đây! Rốt cuộc có mục đích gì!”
Triệu Tề đứng ở bên cạnh đã bị trận đánh nhau chấn động lòng người này làm cho run rẩy, khi nghe thấy câu này mới tỉnh táo lại, yếu ớt nói: “Chuyện đó... cô Diệp, có phải là chúng ta có hiểu lầm gì không, cô ấy là người Hoắc tổng tuyển đến.”
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, chậm rãi nhìn Triệu Tề ở bên cạnh, “Ông nói cái gì?”
Triệu Tề nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, hơi lắp bắp: “Là... là người Hoắc tổng tuyển đến...”
Hoắc Hoành tuyển cô ta?
Làm sao có thể!
Đang yên đang lành sao Hoắc Hoành phải tuyển cô ta vào?
Hơn nữa sao Hoắc Hoành biết cô ta ở thành phố A để tìm được cô ta chứ?
Nhiếp Nhiên lại xác nhận một lần nữa: “Ông chắc chắn là Hoắc tổng tuyển cô ta đến?”
Triệu Tề gật đầu khẳng định, “Đúng vậy, buổi sáng hôm nay Hoắc tổng gọi điện thoại cho tôi.”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn cô gái bị mình đè chặt nhưng vẫn không chịu thua muốn giãy giụa kia.
Cô cau mày nhìn chằm chằm cô ta một lúc, sau đó lui về phía sau, thả cô ta ra.
Cô im lặng trở lại ký túc xá, gọi điện thoại cho Hoắc Hoành.
Đầu kia vang lên mấy lần mới nghe điện thoại.
“Sao thế?” Giọng anh hơi khẽ, chắc là bên cạnh có người.
“Anh bận à? Vậy lát nữa em gọi lại.”
Cô cúp điện thoại, ngồi im ở đó đợi nửa tiếng, màn hình điện thoại mới sáng lên.
Vừa mới ấn nút nghe, Nhiếp Nhiên đã hỏi thẳng, “Anh tuyển cô ta vào à?”
Hoắc Hoành cười trả lời: “Không phải em nói Triệu Tề quá cung kính với em sao, cho nên anh tìm người để cho ông ta di chuyển sự chú ý.”
Lúc này sắc mặt Nhiếp Nhiên không có chút thay đổi nào, giọng nói u ám: “Em không đùa với anh.”
“Yên tâm, anh đã điều tra rõ lai lịch của cô ta rồi mới để cô ta vào.” Hoắc Hoành trấn an cô.
“Anh bảo em làm sao yên tâm được, người này đi theo chúng ta cả đường, nếu nói là trùng hợp, đánh chết em cũng không tin!”
“Vậy thì xin hỏi cô Diệp, em có chứng cứ không?”
“Em có giác quan thứ sáu! Giác quan thứ sáu của em từ trước đến nay sẽ không sai.”
Hoắc Hoành ở đầu kia bật cười, “Cô Diệp, bây giờ anh đang giải quyết chuyện phiền toái mà em gây ra đó.”
Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi: “Anh có ý gì?”
“Đêm hôm đó hình như có người chạy đến trước mặt người ta lộ ra mặt thật, sau đó bị người ta nhận ra.”
“Em...”
Nhiếp Nhiên không ngờ tin tức lại truyền tới tai anh nhanh như vậy.
Cô còn chưa kịp giải thích, đã nghe thấy Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Sau đó, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể điều tra rõ người ta rồi mời vào, tiện để giám sát, ngộ nhỡ cô ta chạy đi làm vệ sĩ cho người khác, nói chuyện của anh với em bên kia ra, người khác lại tìm hiểu nguồn gốc...”
Chương 1491.8CÔ THEO DÕI TÔI? - NGƯỜI HOẮC TỔNG TUYỂN
Hoắc Hoành còn chưa nói xong, lần này đến lượt Nhiếp Nhiên nhụt chí xin tha thứ: “Được rồi! Là em sai rồi.”
Hoắc Hoành khẽ cười, “Ngoan lắm.”
“Vậy anh định làm gì cô ta?” Nhiếp Nhiên bực bội hỏi.
“Cứ để cô ta ở trong công ty vệ sĩ đi.”
“Nhưng... nếu như anh sợ như vậy, tại sao không giết luôn cô ta đi?” Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao Hoắc Hoành phải tìm phiền toái đặt ở bên cạnh mình như vậy.
Giết đi không phải là xong rồi sao?
Như vậy sẽ không có ai biết chuyện này, tiện hơn nhiều!
“Đây là người lần đầu tiên em chủ động cứu, anh tin mắt nhìn của em sẽ không sai.”
Cái lý do quỷ quái gì thế thế!
Nhiếp Nhiên cực kì cạn lời, “Anh thà giữ lại một quả bom có thể sẽ nổ?”
Nếu như bây giờ Hoắc Hoành ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ đánh cho anh một trận!
“Có phải bom hay không, em kiểm tra giúp anh đi.” Hoắc Hoành không muốn cô nói quá nhiều về vấn đề này, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nói lại câu vừa nãy một lần nữa đi, anh vẫn muốn nghe một lần nữa.”
Nhiếp Nhiên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về cô gái kia nên mất kiên nhẫn: “Câu nào?”
“Câu em nhận sai ấy, anh chưa bao giờ nghe thấy em nói thế.” Hoắc Hoành cực kì thích dáng vẻ cô ngoan ngoãn nói xin lỗi như vừa rồi.
Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng nhụt chí, không biết làm sao của cô.
Nhiếp Nhiên giận đến mức bật cười, lúc này rồi mà anh vẫn gợi đòn như vậy.
Cô lạnh lùng nói: “Em sai rồi.”
Hoắc Hoành mới cười hai tiếng thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên bồi thêm một câu, “Để biểu đạt thành ý, em quyết định ở công ty thêm hai tuần nữa để trừng phạt mình.”
Cái gì?
Đợi hai tuần nữa?
Vậy không phải là một tháng sao?
Hoắc Hoành khó lắm mới mong được đến ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không đồng ý rồi, “Không được! Anh kháng nghị!”
Nhiếp Nhiên cười lớn đáp: “Kháng nghị vô hiệu, tạm biệt.”
Sau đó cô vô tình cúp điện thoại.
Hoắc Hoành nghe thấy tiếng “tút tút” thì thở dài.
Anh càng thêm giận tại sao lúc đầu mình lại để cho cô đến công ty.
Đúng là thả hổ về rừng!
Bây giờ thì hay rồi, lại phải đợi thêm hai tuần nữa.
Tâm trạng của Hoắc Hoành rất tệ, khiến mấy ngày sau đó các nhân viên ở trong văn phòng nhìn thấy sắc mặt u ám của sếp đều kẹp chặt đuôi làm người, không dám lười biếng, chỉ sợ sẽ bị ngộ thương.
Vì vậy Hoắc thị lại rơi vào bầu không khí nặng nề trong thời gian dài.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này đều là vì người nào đó không trở về đúng thời gian gây ra.
Các nhân viên đáng thương cứ run rẩy chịu đựng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.