Hoắc Hoành đè cô lên sofa, ngậm lấy môi cô, tay đã không quy củ trượt đến eo cô, nửa quỳ trên sofa chen vào giữa hai chân cô, dùng đầu gối húc húc ám thị.
Sau khi cảm nhận được đáy mắt anh thẫm lại, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức hơi thay đổi, cô vỗ nhẹ lên vai anh, “Anh điên rồi à? Ở đây hả?”
Ngộ nhỡ Hoắc Khải Lãng hay là bất cứ ai đẩy cửa ra thì xong đời.
Hoắc Hoành liền dừng động tác lại, Nhiếp Nhiên tưởng là anh vẫn còn lý trí, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa thở xong, Hoắc Hoành đã bế cô lên khỏi sofa, “Vậy thì đến phòng em.”
Nhiếp Nhiên kinh hãi, theo bản năng kẹp chặt hai chân vào eo anh, đề phòng bị ngã xuống.
“Ý em không phải thế!” Cô đấm anh, bày tỏ kháng nghị.
“Không phải mà còn kẹp anh chặt như vậy.” Hoắc Hoành cố ý dùng sức ôm lấy cô, để cho thân thể bọn họ càng dán chặt vào nhau.
Nhiếp Nhiên thật sự cạn lời.
Cho xin đi, cô kẹp anh là theo phản xạ, chẳng lẽ chờ anh buông tay để mình ngã xuống à?!
Hoắc Hoành thấy cô giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm gì được mình thì bật cười.
Hoắc nhị thiếu tưởng là lúc này được như ý, đắc ý ôm cô đi vào phòng.
Nhưng mới quay người đi được mấy bước đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần.
Vẻ mặt hai người thay đổi, Nhiếp Nhiên giãy nhẹ nói: “Có người tới!”
Lúc này, Hoắc Hoành không còn tâm tình trêu đùa nữa, anh lập tức cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598780/chuong-1489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.