Cô ngẩng đầu lên, chân mày vẫn cau chặt như cũ, “Với tình hình của chúng ta bây giờ thì không nên kéo thêm một người không biết lai lịch vào nữa.”
Bên chỗ Hoắc thị bây giờ còn chưa hoàn toàn ngồi vững, Hoắc Khải Lãng cũng chưa giao tất cả vũ khí đạn dược cho Hoắc Hoành, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Bây giờ kéo thêm người này vào, chẳng khác nào tìm cho mình một chuyện ngoài dự liệu.
Nếu như không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng ngộ nhỡ xảy ra thì sao?
Vậy cô sẽ phải hối hận chết!
Hóa ra vừa rồi cô lạnh mặt ngồi ở bên cửa sổ chính là lo lắng về vấn đề này.
Cúi đầu khẽ hôn cô một cái, Hoắc Hoành không để bụng cười nói: “Không sao, đưa cô ta lên đất liền rồi thả cô ta đi là được rồi.”
Nhiếp Nhiên ngồi thẳng lên khỏi lòng anh, nặng nề nói: “Vậy khoảng thời gian này thì sao, chúng ta phải làm thế nào?”
Nếu như cô gái đó muốn mượn cơ hội giết anh thì sao?
Hoặc là người của lão đại nào phái tới, cô ta phải theo bọn họ lên đảo, trên đường lên đảo, kho vũ khí đạn dược rất có khả năng sẽ lộ ra.
Nhiếp Nhiên ghét nhất chính là các loại khả năng mà mình không biết.
Hơn nữa những khả năng không biết này đều là trí mạng!
“Chẳng phải là luôn phải đề phòng cô ta à?” Nhiếp Nhiên ủ rũ.
Hoắc Hoành thuận thế lại ôm cô, “Phòng thì phòng thôi, hiếm khi cô gái nhà anh tốt bụng, cho dù đề phòng mười người, anh cũng vui.”
Có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598778/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.