Hoắc Chử còn chưa hiểu câu của Đạt Khôn có ý gì, chỉ cảm thấy một chỗ trên người lạnh toát, trợn to hai mắt nhìn Đạt Khôn trước mặt.
Mà Đạt Khôn vừa tránh đi vẫn muốn bắn Hoắc Chử thêm một phát súng nữa.
Bởi vì lúc nãy ngay khi hắn bắn Hoắc Chử, không biết từ đâu xuất hiện một viên đạn bắn vào cái rương sắt đối diện kia, làm hắn vì tránh né mà bắn lệch, khiến phát súng kia chỉ bắn vào phổi Hoắc Chử chứ không bắn vào tim.
“Mẹ kiếp!” Đạt Khôn chửi thề, lại giơ tay lên.
Nhưng lúc hắn đang muốn giơ tay lên bắn thêm một phát súng thì A Lạc ở phía xa hét lên, “Anh đang làm gì thế!”
Lúc nhìn thấy A Lạc, đáy mắt Hoắc Chử lóe lên vẻ khao khát, hắn cố gắng muốn giãy giụa cầu cứu.
Đạt Khôn chẳng thèm đáp lời mà quay người lại bắn thẳng vào giữa trán A Lạc.
A Lạc ngã phịch xuống đất, tắt thở tại chỗ.
Thuộc hạ của Hoắc Chử vốn đã bị cảnh sát bắn gần hết rồi, bây giờ A Lạc chết, cả đám như ruồi mất đầu.
Bọn chúng vừa phải sống mái với cảnh sát, vừa phải lo lắng liệu người của Đạt Khôn có bắn chết mình không.
Vì thế, bọn chúng nhanh chóng kẻ chết người chạy dưới thế tiến công của cảnh sát.
Một đám thi nhau nhảy xuống nước trốn chạy.
Không còn những lá chắn này, thuộc hạ của Đạt Khôn tự nhiên lộ ra trước hỏa lực của cảnh sát.
Chỉ một lúc, cảnh sát đã dần dần bao vây nơi này.
Thuộc hạ của Đạt Khôn nhìn tình thế xung quanh, đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598766/chuong-1475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.