🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoắc Chử còn chưa hiểu câu của Đạt Khôn có ý gì, chỉ cảm thấy một chỗ trên người lạnh toát, trợn to hai mắt nhìn Đạt Khôn trước mặt.
Mà Đạt Khôn vừa tránh đi vẫn muốn bắn Hoắc Chử thêm một phát súng nữa.
Bởi vì lúc nãy ngay khi hắn bắn Hoắc Chử, không biết từ đâu xuất hiện một viên đạn bắn vào cái rương sắt đối diện kia, làm hắn vì tránh né mà bắn lệch, khiến phát súng kia chỉ bắn vào phổi Hoắc Chử chứ không bắn vào tim.
“Mẹ kiếp!” Đạt Khôn chửi thề, lại giơ tay lên.
Nhưng lúc hắn đang muốn giơ tay lên bắn thêm một phát súng thì A Lạc ở phía xa hét lên, “Anh đang làm gì thế!”
Lúc nhìn thấy A Lạc, đáy mắt Hoắc Chử lóe lên vẻ khao khát, hắn cố gắng muốn giãy giụa cầu cứu.
Đạt Khôn chẳng thèm đáp lời mà quay người lại bắn thẳng vào giữa trán A Lạc.
A Lạc ngã phịch xuống đất, tắt thở tại chỗ.
Thuộc hạ của Hoắc Chử vốn đã bị cảnh sát bắn gần hết rồi, bây giờ A Lạc chết, cả đám như ruồi mất đầu.
Bọn chúng vừa phải sống mái với cảnh sát, vừa phải lo lắng liệu người của Đạt Khôn có bắn chết mình không.
Vì thế, bọn chúng nhanh chóng kẻ chết người chạy dưới thế tiến công của cảnh sát.
Một đám thi nhau nhảy xuống nước trốn chạy.
Không còn những lá chắn này, thuộc hạ của Đạt Khôn tự nhiên lộ ra trước hỏa lực của cảnh sát.
Chỉ một lúc, cảnh sát đã dần dần bao vây nơi này.
Thuộc hạ của Đạt Khôn nhìn tình thế xung quanh, đã không quan tâm được gì khác, đỡ Đạt Khôn chạy ra ngoài, “Lão đại, mau đi thôi, các anh em sắp không cản được nữa rồi, còn không đi sẽ không kịp đâu!”
“Mau yểm hộ, chúng ta xông ra!”
Đạt Khôn mất đi một cơ hội bắn chết Hoắc Chử, bị mấy người kéo chạy lên cái thuyền trên bến. Hắn quay đầu lại thấy Hoắc Chử vẫn còn ngã dưới đất, trong lòng cứ cảm thấy bất an, vì vậy nhân lúc hỗn loạn, từ phía xa lại bắn Hoắc Chử một phát nữa.
Đoàng!
Hoắc Chử vừa mới bò dậy định chạy, cơ thể chấn động, sau đó cả người lăn xuống đất, không có phản ứng gì nữa.
“Shit!” Người ẩn nấp ở chỗ nào đó thấy Hoắc Chử nằm im bất động, không nhịn được nghiến răng khẽ chửi một tiếng.
Đạt Khôn đang chạy thục mạng thấy Hoắc Chử như đã chết rồi, lúc này mới dẫn một đám người chạy nhanh lên thuyền, lái rời khỏi bến.
Cảnh sát đứng ở bên bờ nã một loạt súng vào bọn chúng.
“Mau, lái thuyền qua đây!”
Mấy cảnh sát khác lái thuyền đã chuẩn bị từ trước qua đó, phân nhóm ra đuổi theo.
Thuyền đi xa, tiếng súng cũng càng lúc càng xa.
Sau một trận rối loạn, bến tàu lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa.
Dưới màn đêm, thi thể nằm rải rác trên bến tàu, mùi máu tanh nồng nặc đến nỗi dưới trời băng đất tuyết cũng không thể tiêu tan đi được.
Tiếng gió gào thét trong hoa tuyết khiến cánh rừng phía xa khẽ đung đưa.
Nếu như lúc này Đạt Khôn nhìn lên cánh rừng trên sườn dốc kia, có thể hắn sẽ mơ hồ thấy có một chiếc xe nấp ở đó.
Chương 1475.2LÀ ANH? - TẤT CẢ ĐỀU LÀ TRÒ LỪA BỊP
Người ngồi trong chiếc xe kia không phải ai khác, chính là Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên lật xe rơi xuống sông biến mất đã lâu.
Trên thực tế, ngày đó bọn họ rơi xuống cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Hoắc Hoành xử lý tất cả rất tốt.
Trước khi ngã xuống anh đạp chân ga, rơi thẳng xuống nước, không hề va chạm vào núi.
Cho dù xe rơi xuống nước, Nhiếp Nhiên cũng thắt dây an toàn từ trước, cộng thêm Hoắc Hoành bảo vệ cô dưới người anh, cho nên không chịu chấn động gì lớn.
Vào giờ phút này, hai người bọn họ hoàn toàn lành lặn ngồi ở trong xe xem cảnh bắn nhau kinh hãi lòng người kia.
Đến khi người đi hết, Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế phụ thu súng lại, quay sang lạnh lùng nói với Hoắc Hoành ở sau lưng: “Chắc Hoắc Chử không xong rồi, vừa nãy Đạt Khôn đã bắn thêm một phát súng nữa.”
Hoắc Hoành nhìn người dưới sườn núi, nhíu mày, cũng thu súng lại.
Anh đẩy cửa xe ra xuống xe, nói với Nhiếp Nhiên: “Em ở lại trên xe, không được chạy linh tinh.”
Anh nhanh chóng chạy theo đường dốc kia xuống.
Lúc này tất cả cảnh sát trên bến tàu đều đuổi theo Đạt Khôn rồi, không còn một ai ở đây.
Hoắc Hoành đi tới chỗ Hoắc Chử ngã xuống, đến gần thì thấy Hoắc Chử nằm ở đó không nhúc nhích.
Nếu không phải thấy ngực hắn vẫn hơi nhấp nhô thì anh còn tưởng người này đã chết rồi.
Hai vết súng trên người hắn vẫn đang chảy máu.
Máu dưới quần áo lan rộng ra trên mặt tuyết.
Tuyết trắng nhuộm máu đỏ, vô cùng chói mắt.
Mặc dù vừa rồi Nhiếp Nhiên ra tay ngăn phát súng bắn vào tim Hoắc Chử của Đạt Khôn, nhưng lúc bắn loạn, một phát súng của Đạt Khôn vẫn bắn vào phổi hắn, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn, chắc là không chịu được nữa rồi.
Hoắc Hoành đi từng bước qua đó, dừng lại ở bên cạnh Hoắc Chử.
Tiếng bước chân kia làm Hoắc Chử giật mình khẽ mở mắt ra.
Vì mất máu quá nhiều, thân thể hắn bắt đầu lạnh đi, khiến thị lực cũng mơ hồ.
Hoắc Chử cố hết sức ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người kia, hắn chợt ngừng thở.
Hoắc Hoành?
Sao anh ta lại ở đây?
Chẳng lẽ hắn sắp chết rồi à?
Cho nên đã có thể thấy những người đã chết?
Nhưng tại sao người hắn nhìn thấy sau khi chết lại là anh ta?
Tại sao đám người kia đều cảm thấy mình không bằng anh ta?
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ lời Hoắc Khải Lãng nói với hắn khi lần đầu tiên hắn bước vào nhà họ Hoắc.
“A Chử, con là người ba tự tay chọn lựa, bây giờ ba muốn con không tiếc bất cứ giá nào đá A Hoành ra khỏi Hoắc thị, thay thế nó.”
Vì vậy suốt một năm, hắn ngoài sáng trong tối vật lộn với Hoắc Hoành, dùng nhiều thời gian và tinh lực như vậy đi đấu với anh.
Không thể không nói, những năm gần đây căn cơ của Hoắc Hoành ở Hoắc thị rất sâu, nếu muốn giành lấy, căn bản không phải một chuyện dễ dàng.
Nhưng không biết có phải là ông trời mở mắt hay không, mà hắn lại có cơ hội lợi dụng như vậy.
Nhân mấy tháng Hoắc Hoành bị thương nghỉ ngơi, hắn quyết đoán thay hết tất cả người trong công ty, sau đó đạp anh ta từ vị trí tổng giám đốc của Hoắc thị xuống.
Sau đó, hắn thành công lên chức.
Nhưng hắn tưởng là Hoắc Khải Lãng sợ Hoắc Hoành độc quyền, cho nên để cho hắn nhúng tay vào, chia đều thiên hạ với Hoắc Hoành.
Không ngờ sau đó Hoắc Khải Lãng nói với hắn, muốn hắn giành lấy cả Hoắc thị.
Hắn không hiểu, Hoắc Hoành không phải là con trai ông ta sao?
Tại sao không giao gia sản cho anh ta mà lại giao cho người ngoài như hắn?
Có điều không hiểu thì không hiểu, hắn hoàn toàn không có chút lưu tình nào với Hoắc Hoành.
Chỉ vì Hoắc Khải Lãng đã hứa với hắn, chỉ cần thành công, giang sơn Hoắc thị đều là của hắn.
Hắn nhanh chóng với tay ra những thế lực ngầm của Hoắc thị, muốn hoàn toàn lật đổ Hoắc Hoành.
Hắn tưởng là chỉ cần nắm vũ khí đạn dược trong tay rồi thì hắn sẽ thắng.
Ai ngờ, Hoắc Hoành vì có thể lật ngược tình thế, lại âm thầm tìm Đạt Khôn, muốn đưa ma túy vào thành phố A, trở thành sản nghiệp kiểu mới của Hoắc thị.
Chuyện này làm cho hắn không kịp dự liệu, vì thế hắn trăm phương nghìn kế muốn đi ngăn cản, không ngờ một cơ hội lớn lại rơi xuống trước mặt hắn.
Hoắc Hoành bị nghiện.
Hắn đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội này.
Nhưng vì sao cuối cùng tất cả mọi người đều cho là hắn không thắng?
Điều này làm cho hắn không cam lòng, cũng không phục!
Chương 1475.3LÀ ANH? - TẤT CẢ ĐỀU LÀ TRÒ LỪA BỊP
“Rõ ràng... là... tao thắng, là tao... tại sao cuối cùng... tất cả mọi người đều cho là... tao không bằng mày...” Hắn cố gắng trợn to hai mắt, muốn nhìn rõ người trước mắt, giọng yếu ớt mà oán hận.
Người trước mặt vô cùng bình tĩnh, “Bởi vì không phải cậu thắng tôi, mà là ma túy thắng tôi.”
Trong gió rét, giọng nói quen thuộc kia khiến vẻ mặt Hoắc Chử chấn động, sau đó hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập, “Mày... khụ khụ... mày vẫn còn sống... hóa ra mày vẫn còn sống. Không, không thể nào... rõ ràng mày... chết rồi... đám người kia nói... mày rơi xuống sông rồi... ngay cả thi thể cũng...” Nói tới chỗ này, hắn đột nhiên dừng lại.
“Nghĩ thông suốt rồi à?” Hoắc Hoành thấy hắn kinh ngạc không có cách nào lên tiếng nữa, cười hỏi một câu.
Hoắc Chử nằm trên nền tuyết chỉ cảm thấy cả người lạnh run, giọng hắn run rẩy, “Mày... mày gài bẫy tao? Tất cả... tất cả đều là mày gài bẫy đúng không?!”
“Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.” Trong gió rét, giọng Hoắc Hoành bình tĩnh dọa người.
Nguồn:
Anh chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Hoắc Chử đang nằm dưới đất không thể nào nhúc nhích được.
Nhưng đúng lúc này, Hoắc Chử lại đột nhiên lắc đầu, “Không, không đúng, mày... đang lừa… tao, mày là ai! Chân Hoắc Hoành... căn bản... không thể đứng lên được... mày là giả... mày là giả...”
Nhưng cái người bị “vạch trần” đó lại thấp giọng cười, “Ai nói với cậu tôi không đứng lên được?”
Câu nói đó khiến vẻ mặt Hoắc Chử xám như tro tàn.
Ai nói với hắn Hoắc Hoành không đứng lên được?
Cái này còn cần nói sao?
Ngày nào anh ta cũng ngồi trên xe lăn, không phải...
Đợi đã!
Chẳng lẽ... chẳng lẽ anh ta đang lừa gạt?
Thật ra chân anh ta không hề có vấn đề!
Nếu như là thế, há chẳng phải tất cả mọi người đều bị lừa sao?
Bao gồm cả Hoắc Khải Lãng?
Hoắc Hoành nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy rốt cuộc là ai thua?”
Vẻ mặt Hoắc Chử sững sờ.
Hồi đó lúc Hoắc Hoành bị đuổi ra khỏi nhà, hắn cũng hỏi như vậy.
Rốt cuộc là ai thua?
Bây giờ hắn nằm ở chỗ này chờ chết.
Mà Hoắc Hoành lại đứng ở bên cạnh mình, thờ ơ đứng xem.
Ván này, không phải đã sớm phân rõ thắng bại rồi sao?
“Ha ha... ha ha ha... ha ha...” Cơ thể hắn khẽ run rẩy, cố gắng cười ra tiếng.
Hoắc Hoành không hổ là Hoắc Hoành, vòng một vòng, cuối cùng mình vẫn bại dưới tay anh ta!
Cục diện này anh ta bố trí không chê vào đâu được.
Chẳng trách Đạt Khôn và Hoắc Khải Lãng đều nói hắn không bằng Hoắc Hoành.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngay cả Hoắc Khải Lãng mà anh ta cũng dám lừa, còn lừa được nhiều năm như vậy.
Vậy thì với nhân vật như hắn, dĩ nhiên không đáng nhắc tới rồi.
Hắn vừa cười vừa khó khăn nói: “Ha ha... mày lợi hại... mày... mày lợi hại... ha ha...”
Thân thể vốn đã không chịu nổi động tác lớn như vậy, bây giờ hắn còn dùng hết toàn lực để cười, đi kèm với tiếng cười của hắn là dòng máu chảy ra từ khóe miệng.
“Tao không... thua quá khó coi... ha ha... ha ha ha...”
Chỉ riêng chuyện Hoắc Hoành ngồi xe lăn mười năm thì giang sơn của Hoắc thị sớm muộn cũng là của anh ta.
Mười năm, mười năm ẩn nhẫn, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Có thể đấu với người như vậy một trận, hắn thua không hề khó coi...
Nhưng nếu như thời gian quay trở lại, hắn nhất định sẽ không chọn chống đối với anh ta.
Hắn thà ở nước ngoài làm công tử phóng khoáng, sống cuộc đời không gò bó còn hơn.
Nhưng... thời gian không thể quay trở lại...
Hô hấp của hắn càng ngày càng gấp, cổ họng phát ra tiếng khò khè, cơ thể run rẩy dữ dội mấy cái, cuối cùng dừng hẳn lại.
Hắn trợn to hai mắt, nằm ở chỗ đó không nhúc nhích.
Chương 1475.4LÀ ANH? - TẤT CẢ ĐỀU LÀ TRÒ LỪA BỊP
Hoắc Hoành thấy hắn đã hoàn toàn tắt thở bèn giơ tay vuốt mắt hắn lại, sau đó khiêng hắn lên, đi đến cái xe trên sườn dốc.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, đẩy cửa xe ra bước xuống, chủ động mở cốp cho anh, “Sao thế, chẳng lẽ anh sợ cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc tra đến Hoắc thị à?”
Không đến mức vậy chứ, bên phía cảnh sát có Lý Tông Dũng dặn dò rồi, chắc chắn sẽ không toàn lực điều tra Hoắc thị.
Vả lại, bên Cục Cảnh sát ít nhiều cũng có một hai người mật báo tin tức cho Hoắc thị.
“Có chút nguyên nhân.” Hoắc Hoành cười, sau đó đóng cốp lại, quay về ghế lái.
Chỉ một chút?
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày.
Rốt cuộc người này định làm gì?
Sau đó cô cũng lên xe, động cơ xe được khởi động, Nhiếp Nhiên hỏi: “Tiếp theo làm thế nào? Về nhà họ Hoắc à?”
“Ừ, rời đi lâu như vậy, cũng nên về rồi.”
“Không cần em lái xe sao?” Nhiếp Nhiên nhìn chân anh, nếu đã muốn về thì nên đổi thành Nhị thiếu tàn phế kia mới đúng.
Nhưng Hoắc Hoành khởi động xe xong, xoay vô lăng lái ra thẳng bến tàu, “Không cần, để anh. Em nghỉ ngơi đi.”
Từ sau khi cùng Hoắc Hoành thành công biến mất ở trước mắt mọi người, về cơ bản cô đã ngăn cách với thế giới.
Bởi vì thân phận của Hoắc Hoành không thể lộ tẩy, cho nên ngay cả người bên chỗ cảnh sát cũng không thể liên lạc. Hai người chỉ có thể gửi tin tức cho Lý Tông Dũng, bảo ông lập tức liên lạc với người bên cảnh sát tiến hành theo dõi Hoắc Chử và Đạt Khôn 24/24 giờ.
Sau đó hai người bọn họ sống tại căn nhà nhỏ anh bố trí. Lúc cô tưởng là có thể hưởng thụ một cuộc sống điền viên, Hoắc Hoành lại nhân khoảng thời gian đó huấn luyện thể năng cho cô theo kiểu ma quỷ.
Luyện tập suốt ngày đêm hoàn toàn khiến cô có cảm giác lại trở về lúc anh làm chính trị viên.
Không thể không nói, Hoắc Hoành làm sĩ quan huấn luyện rất xuất sắc.
Trong lúc huấn luyện, anh hoàn toàn không có bất cứ chút tình cảm nào, coi cô là một người lính, một kẻ gà mờ, dùng cường độ thân thể lớn nhất huấn luyện cô.
Khoảng thời gian đó, về cơ bản ngày nào cô cũng huấn luyện, huấn luyện, huấn luyện.
Huấn luyện liên tục khiến cuộc sống của cô trở nên đơn điệu, nhưng cũng biến thành đơn giản rất nhiều, giống như trở lại đơn vị.
Cô có thể rất yên tâm làm bất cứ chuyện gì, không cần lo lắng, phòng bị.
Vô tình, cô lại bắt đầu dần dần hoài niệm thời gian trong quân đội.
Hoài niệm?
Trong lòng cô run lên, thân thể vốn buông lỏng lại căng cứng.
Cô lại hoài niệm cuộc sống trong quân đội?
Hoắc Hoành ở bên cạnh lập tức phát hiện ra sự khác lạ của cô, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế?”
Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, miễn cưỡng cười lắc đầu.
Trên đường ngoại ô sáng sớm không có một bóng người, chỉ có xe của bọn họ đang lao nhanh.
Nhiếp Nhiên nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, một lúc sau, cô hỏi: “Chắc anh đã sớm biết Hoắc Chử sẽ giết anh đúng không?”
Hoắc Chử cong khóe miệng lên cười khẽ, “Sao em lại có cảm giác như vậy?”
“Không phải cảm giác, mà là rất nhiều chỗ đều thể hiện ra.”
“Ví dụ như?” Hoắc Hoành cười nhìn người bên cạnh, hỏi ngược lại.
Anh vẫn luôn biết cô gái này thông minh thế nào, nhưng lần này có rất nhiều chuyện mình không nói với cô, rốt cuộc cô phát hiện ra từ đâu.
Nhiếp Nhiên chống một tay lên đầu, phân tích từng điểm: “Ví dụ như, ám sát rõ ràng là chuyện bất ngờ, nhưng anh lại có thể quen cửa quen nẻo dẫn em đến cái nhà nhỏ không có ai đó. Hơn nữa, trong cái nhà kia rất sạch sẽ, rõ ràng là có người thường xuyên quét dọn.”
“Nếu như chỉ dựa vào một điểm này, liệu có quá võ đoán không? Căn nhà đó cũng có thể là anh mua, định sau này già rồi sống cuộc sống điền viên.”
“Vậy sao? Nhưng lúc đó em đã xem hạn sử dụng của những đồ ăn trong nhà, cơ bản đều là gần đây. Nếu thật sự là sau này già rồi mới đến đó ở, vậy tại sao bây giờ anh lại mua đồ như thế?”
Hoắc Hoành nghe thấy phân tích của cô, độ cong khóe miệng càng rộng thêm, giống như thở dài một tiếng, “Hóa ra anh lộ ra sơ hở ở chỗ này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.