Đối mặt với sự khác thường của Hoắc Hoành, gương mặt nghìn năm không đổi sắc của Hoắc Khải Lãng lúc này cũng hơi u ám.
Hoắc Chử nghe thấy anh quát thì ngẩn ra, sau đó trong mắt lóe lên cực nhanh.
Hoắc Hoành có thái độ khác thường như vậy, nhất định là có vấn đề!
Anh ta không muốn gọi bác sĩ ư, vậy thì hắn càng phải tìm bác sĩ tới xem xem.
Hoắc Chử cười, sau đó làm ra vẻ khó xử nhìn Hoắc Khải Lãng, hỏi: “Ba, ba xem...”
Hoắc Khải Lãng im lặng, quan sát tình trạng của Hoắc Hoành.
Trước khi về, chú Trần đã gọi điện thoại báo cáo với ông ta về chuyện Hoắc Hoành uống thuốc số 3 và bị hộc máu, may mà kịp thời tiêm thuốc giải độc.
Hơn nữa, nghe A Lạc nói, thời gian này Hoắc Hoành rất chăm đến bệnh viện, nghe nói là đi làm phục hồi.
Nhưng... chân anh thế nào ông ta rất rõ...
Một lúc sau, cuối cùng ông ta cũng nói, “Cứ để bác sĩ tới khám xem, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.”
Nếu như Hoắc Hoành thật sự xảy ra vấn đề thì phải biết ngay mới được. Hoắc Hoành không thể bị Đạt Khôn khống chế. Một khi bị khống chế thì không phải là giao dịch, mà là cả thế lực ngầm của thành phố A sẽ phải chắp tay giao cho Đạt Khôn.
Ông ta không thể giao không thế lực ngầm của thành phố A và thành phố W cho người khác, đồng thời cũng không thể tiếp tục lãng phí tâm huyết của mình cho một kẻ tàn phế.
Nếu như anh có vấn đề gì thì không cần phải tồn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598736/chuong-1445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.