CHỨNG VỌNG TƯỞNG BỊ HẠI? - CHẶN MIỆNG CÔ TA
Bên trong lều lại khôi phục sự yên tĩnh lần nữa.
Nhiếp Nhiên đứng dậy, giơ ngón tay cái với Quý Chính Hổ: “Diễn hay lắm, lời kịch y như thật.”
Quý Chính Hổ lạnh lùng liếc xéo cô, sau đó nói: “Cô có thể đi rồi.”
Nhiếp Nhiên không nói nhiều, cười gật đầu với những sĩ quan huấn luyện khác rồi rời đi.
Trần Quân quay sang nhìn Quý Chính Hổ, kinh ngạc hỏi: “Lời kịch? Lời kịch gì?” Sau khi hỏi xong anh ta chợt hiểu ra: “Lớp cấp dưỡng! Thuốc tìm ra được ở lớp cấp dưỡng... là giả à?”
“Ừ.” Quý Chính Hổ gật đầu.
Đương nhiên bọn họ đã lục soát lớp cấp dưỡng rồi, nhưng không tìm được bất cứ thứ gì.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì Nhiếp Nhiên bảo anh ta.
Tối hôm qua, lúc anh ta tuần tra lần cuối cùng, vô tình thấy một bóng người màu đen đứng ở rừng cây cách đó không xa.
Nửa đêm nửa hôm, tất cả binh lính đều đã nghỉ ngơi rồi, lại có người có thể đến gần đơn vị của bọn họ, Quý Chính Hổ là sĩ quan huấn luyện đương nhiên phải đi điều tra xem người đó là ai.
Lúc ấy anh ta sờ súng bên hông, từ từ đến gần.
Mới vừa đi tới sau lưng người kia, còn chưa kịp mở miệng chất vấn, đã nghe thấy người đó rảnh rang, “Là người mình, đừng ngộ thương tôi.”
Quý Chính Hổ nghe thấy giọng nói đó dừng động tác rút súng lại, kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Ban ngày tôi ngủ đủ rồi nên buổi tối ra ngoài đi dạo.” Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598717/chuong-1426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.