KHÔNG NÊN THAM LAM - CÔ ĐỊNH BỎ QUA CHO CÔ TA À?
“Giả thuyết của tôi không sai chứ?” Khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ cong lên.
Lúc này, vẻ ngụy trang của Nghiên Tịch đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta hung dữ nói: “Không cho phép cô nói đến chị tôi!”
Nụ cười của Nhiếp Nhiên lớn hơn mấy phần, giống như là hiểu ra, “Ồ, hóa ra là em gái của Trần Duyệt, chẳng trách phong cách làm việc của hai người cũng giống nhau như vậy.”
“Dù sao cho dù cô có nói với sĩ quan huấn luyện cũng không sao, bây giờ trong máu của tôi vẫn có thành phần thuốc, đến lúc đó xem ai không rửa được tội.”
Ồ! Đầu óc được phết, lại muốn hắt nước bẩn à?
“Yên tâm, tôi sẽ không đi nói cho sĩ quan huấn luyện đâu, như vậy quá nhàm chán.” Nhiếp Nhiên tiến lên, ghé sát tai cô ta nói nhỏ: “Có điều, chỗ tôi còn nhiều thuốc làm hạ đường huyết lắm. Tương lai còn dài, chúng ta cứ việc chơi đi.”
Nói xong, cô vỗ vai Nghiên Tịch vài cái, giống như là đang cảnh cáo, khiến vẻ mặt Nghiên Tịch cứng đờ.
Nhiếp Nhiên làm như không nhìn thấy, phớt lờ đi qua cô ta.
Ai ngờ, cô mới đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói đè nén đau khổ và tức giận của Nghiên Tịch truyền tới từ sau lưng:
“Chơi? Đối với cô mà nói tất cả những thứ này đều có thể chơi sao? Có phải ngay cả mạng và cuộc đời của người khác cũng chỉ là chơi đúng không? Cho nên cô mới dễ dàng hủy đi cuộc đời một người như vậy.”
Nhiếp Nhiên đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598705/chuong-1414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.