ANH TỚI KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU (1)
Nhiếp Nhiên định hất tay Lý Kiêu ra thì nghe thấy tiếng Lý Kiêu vang lên, “An Viễn Đạo biết không? Cậu giết cô ta thế nào, có bị phát hiện không, xử lý sạch sẽ không? Sẽ không lưu lại chứng cứ chứ?”
Từ trước tới giờ Lý Kiêu luôn lạnh lùng, nhưng bây giờ trong giọng nói của cô lại có sự dồn dập và bất an rõ ràng, vẻ mặt cũng căng thẳng.
Nhiếp Nhiên bỗng ngẩn ra, đầu óc trống rỗng.
Qua khoảng ba bốn giây sau, cô mới tìm lại được suy nghĩ, hỏi với thái độ không chắc chắn: “Cậu muốn giấu giếm thay tôi à?”
Lý Kiêu mím chặt môi, im lặng, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Khi nhận ra điều này, sự nghiêm khắc ở đáy mắt Nhiếp Nhiên dần tan đi, “Cậu có biết cậu đang làm gì không? Đầu óc cậu còn tỉnh táo không?”
“Từ khi gặp cậu ở đội tân binh, có lẽ tôi đã không tỉnh táo rồi.”
Nhiếp Nhiên thờ ơ cười, “Nghe ý cậu thì là lỗi của tôi à?”
Lý Kiêu dửng dưng nhìn cô, ý tứ ở đáy mắt rất rõ ràng: Cậu nghĩ sao.
Từ lần cô chết đuối rồi tỉnh lại, Lý Kiêu đã cảm nhận được Nhiếp Nhiên thay đổi hẳn.
Có điều, tính cách có thể giải thích là bị bên ngoài kích thích mà dẫn đến thất thường.
Nhưng năng lực làm sao có thể bởi vì chết đuối mà thay đổi.
Lý Kiêu luôn rất nghi ngờ Nhiếp Nhiên, vì thế thường để mắt đến cô để tìm ra sơ hở.
Cuối cùng không chỉ không tra ra được mà Lý Kiêu cũng lỡ mất tư cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598686/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.