VÔ TÌNH GẶP TRONG BỆNH VIỆN - TỈNH LẠI ĐI (4)
Tống Nhất Thành không cam lòng vội vàng đi theo, chen vào trong thang máy, tức giận nói: “Này, cô dùng tôi xong là ném đi à? Tôi đâu phải là đũa dùng một lần.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh ta, “Thế nên anh tự động hóa thân thành miếng dán cường lực à?”
Anh ta ho nhẹ mấy cái, mặt dày chuyển chủ đề, “Hơn hai tháng chúng ta không gặp nhau rồi, cô không thể chào hỏi tôi à?”
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên chưa hề nể mặt ai, cô nhìn chằm chằm con số trên bảng hiển thị thang máy, giọng không lạnh không nóng: “Giữa chúng ta chưa thân thiết đến mức cần phải chào hỏi thì phải?”
“Tôi đã cứu mạng cô, là ân nhân cứu mạng của cô, thân thiết như vậy còn chưa đủ à?” Tống Nhất Thành cố ý nhấn mạnh bốn chữ “ân nhân cứu mạng”.
“Ồ vậy à? Cảm ơn ơn cứu mạng của bác sĩ Tống.”
Nói xong, cô lập tức đi ra khỏi thang máy.
Tống Nhất Thành thấy thế vội vàng đi theo, nói: “Cô nợ tôi một cái cốc, cô phải mời tôi ăn cơm mới được.”
Anh ta nói xong câu này, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng bước. Truyện Đoản Văn
Tống Nhất Thành thấy vẻ mặt cô khác thường, còn tưởng là lời mình có hiệu quả, chưa kịp mở miệng lần nữa đã nghe thấy cô nói: “Với tình trạng bây giờ, cô ấy còn có thể tỉnh lại không?”
Hóa ra cô dừng bước lại là vì nhìn thấy Cổ Lâm nằm ở trên giường bệnh từ bên ngoài cửa kính. Trong nháy mắt, Tống Nhất Thành cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598677/chuong-1386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.