ĐÂY LÀ HIỂU LẦM HAY LÀ ÂM MƯU (2)
Triệu Lực nằm dưới đất vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc đó nhất thời ngóc đầu lên, giống như thấy được phao cứu mạng vậy, yếu ớt gọi: “Cát gia! Cát gia, cứu mạng!”
Cát Nghĩa vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy thuộc hạ của mình là Triệu Lực và Nhiếp Nhiên đều nằm dưới đất.
Vết thương của Triệu Lực có vẻ không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, còn Nhiếp Nhiên thì ôm gáy, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay cô.
Thấy thuộc hạ của mình bị như vậy, ông ta bỗng nhiên chau mày lại, nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, một chút hiểu lầm thôi mà, đâu nhất thiết phải động súng ống chứ!”
Giọng Hoắc Hoành lạnh băng, dáng vẻ ôn hòa nhanh nhẹn đã mất đi một nửa, “Một chút hiểu lầm? Vậy được, tôi muốn nghe xem, rốt cuộc thùng hàng giả cao cấp này đối với Cát gia mà nói là hiểu lầm như thế nào.”
Nói rồi, anh liền bỏ khẩu súng trong tay xuống.
Cát Nghĩa thấy anh bỏ súng xuống thì vội vàng giải thích: “Tôi cũng tới vì lô hàng giả cao cấp này đây, chỗ hàng này không phải muốn bán cho cậu đâu, nhầm rồi, bị nhầm thôi!”
Hoắc Hoành nhướng mày, “Không bán cho tôi, vậy định bán cho ai?”
“Là một người mua khác, mấy thứ này tuy là hàng giả cao cấp nhưng lực bắn không kém chút nào, vào chợ đen cũng có thể bán được một món tiền. Lúc trước vì nhất thời không có chỗ để nên mới để ở đây. Vừa nãy tôi vừa nghĩ tới vấn đề này nên mới vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598619/chuong-1328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.