LÔ HÀNG NÀY CÓ VẤN ĐỀ (3)
Nhược điểm này nếu bị phát hiện thì chẳng khác nào giao mạng sống của mình cho người khác vậy.
Chiếc xe lại lắc lư một trận cực mạnh, Nhiếp Nhiên cắn chặt răng, cố nhịn qua cảm giác kịch liệt nhất, cuối cùng mở mắt đánh mạnh vào sau gáy của Triệu Lực bắt hẳn giảm tốc độ. Lúc này, cô mới cảm thấy đỡ hơn.
Sau khi chậm chạp lái qua được đoạn đường đó, chiếc xe đi vào con đường rộng hơn, có điều khung cảnh xung quanh rất yên tĩnh.
Gần nửa tiếng sau, chiếc xe mới dừng lại.
“Chị Nhiếp, chúng ta tới rồi.” Triệu Lực nhắc một câu.
Nhiếp Nhiên mở mắt nhìn bên ngoài, phía xa có một cái bóng lớn màu đen, có lẽ là một cái kho.
Thì ra Cát Nghĩa để hàng ở nơi xa như thế này.
Đúng là rất cẩn thận.
Nhiếp Nhiên xuống xe, cùng Triệu Lực đi về phía kho hàng kia.
Mười mấy tên đàn em đã sớm chờ ở bên kia, nhìn thấy Triệu Lực, cung kính hô lên với hắn: “Anh Lực.”
“Ừm.” Lúc trước mặt đám thuộc hạ, Triệu Lực thể hiện hoàn toàn không giống với dáng vẻ lúc đối đãi với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cười như không cười liếc hắn.
Triệu Lực vừa đứng thẳng người, sau khi tiếp xúc với ánh mắt Nhiếp Nhiên, nhất thời nhụt chí, cười nịnh nọt với Nhiếp Nhiên, gọi một tiếng, “Chị Nhiếp.”
Đám thuộc hạ bên cạnh nghe thấy thế thì ngơ ngác nhìn nhau.
Chị Nhiếp?
Chị Nhiếp là ai?
Sao trước giờ bọn họ chưa từng nghe thấy?
Đối mặt với sự nghi ngờ của đám người này, Nhiếp Nhiên không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598616/chuong-1325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.