KHÔNG CÓ TÔI, ANH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI (1)
Nhiếp Nhiên thuận thế đẩy cửa, sau đó thấy Quý Chính Hổ đang ngồi đó.
“Sĩ quan huấn luyện Quý, đã lâu không gặp.” Cô cười đi vào trong, chào hỏi Quý Chính Hổ, hoàn toàn lờ đi số 9 ngồi bên cạnh.
Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên thản nhiên ngồi xuống trước mặt mình, không cảm xúc nói: “Để các cô cậu ra ngoài chữa trị cho Mã Tường, kết quả chữa tới bán sống bán chết, không định giải thích với tôi chuyện này sao?”
“Chuyện này có gì đáng nói chứ, tình hình cụ thể, tôi tin là An Viễn Đạo đã nói với anh rồi.” Nhiếp Nhiên nói mập mờ, đánh lạc hướng anh ta.
Nhưng không nhắc tới An Viễn Đạo không sao, vừa nhắc tới An Viễn Đạo, sắc mặt Quý Chính Hổ đã trở nên hơi khó coi rồi, “Giờ anh ta đang nằm trong viện, cô có biết không?”
“Biết chứ.”
Số 2 vừa đóng cửa lại, nghe thấy Quý Chính Hổ nói câu này, lập tức rảo bước đi tới, lo lắng bất an nói: “Sĩ quan huấn luyện An thật sự xảy ra chuyện sao?”
“Đúng, bây giờ đang nằm trong viện.” Lúc Quý Chính Hổ nói câu này mắt luôn nhìn Nhiếp Nhiên.
Số 2 chau mày, tức giận vội vàng nói: “Nhiếp Nhiên, cô điên rồi! Cô có biết cô làm thế sẽ phải ra tòa án binh không?”
“Vừa rồi không phải còn chị Nhiếp, chị Nhiếp rất cung kính hay sao, sao bây giờ lại gọi thẳng tên tôi thế?” Nhiếp Nhiên ngước mắt nhìn khuôn mặt giả dối của số 2: “Anh ta đâu có chết, lo lắng gì chứ, độ mạnh của thuốc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598610/chuong-1319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.