ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY (1)
Nhiếp Nhiên mở mắt nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung, cô không đưa tay ra tiếp mà cười nhẹ, hỏi: “Cát gia, tôi có thể hỏi ông một chuyện không?”
Cát gia thấy cô không đưa tay thì chầm chậm để xuống, trên mặt ông ta không hề có vẻ gì không vui cả, “Cô nói đi.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Vì sao không thể là cô?”
“Ông biết rõ thân phận của tôi mà vẫn còn muốn tôi gia nhập, thậm chí còn đồng ý giúp tôi diễn một vở kịch, thế chẳng phải là quá kỳ quái sao?”
Mấy hôm nay, ngày nào ông ta cũng đúng giờ đến tìm cô, nhưng trên thực tế chỉ là đang diễn kịch cho Thiên Dạ nhìn thôi.
Trong cuộc trò chuyện thăm dò ở góc bệnh viện ngày hôm đó, bọn họ đã hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, đồng thời ăn ý đạt được thỏa thuận ngầm.
“Ông không sợ tôi… trở thành chị Thất thứ hai à?” Nhiếp Nhiên mỉm cười đầy hứng thú.
Nhưng Cát Nghĩa không hề bị lời nói của cô dọa sợ, ông ta vô cùng tự tin nói: “Cô đã bị ép vào hoàn cảnh khó cả đôi đường rồi, tôi nghĩ cô không trở thành Tiểu Thất thứ hai đâu, đúng không?”
Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên dần tắt, thay vào đó, đáy mắt cô xuất hiện tia lạnh lẽo, “Đúng! Tôi đã bị bọn họ ép đến mức không còn con đường nào khác.” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm phía trước, hai nắm đấm siết chặt.
Cát Nghĩa quan sát nét mặt của cô, trên môi ông ta thoáng xuất hiện một nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598557/chuong-1266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.