EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (3)
Cô ta không hiểu tại vì sao lúc này An Viễn Đạo lại xuất hiện ở đây.
An Viễn Đạo đứng đó, cơn tức giận khiến lồng ngực của anh ta phập phồng, trong mắt anh ta tràn ngập phẫn nộ và không thể tưởng tượng nổi, “Em giết Cổ Lâm, em muốn giết đồng đội của mình?!”
Thiên Dạ quay đầu nhìn Nhiếp Nhiên, mặt cô ta trầm xuống, “Mày bẫy tao?”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, hỏi: “Thì làm sao, chẳng lẽ tôi phải tiếp tục chịu tội thay cô à?”
Thiên Dạ bóp tay mạnh hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên. Chuyện này ngay từ đầu đã là lỗi của mày, là mày đẩy nó vào, nếu nói muốn giết người thì chính mày mới là kẻ đầu tiên muốn giết nó!”
Thiên Dạ dùng sức khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy rất khó chịu nhưng cô không hề phản kháng mà còn tỏ vẻ bất lực không thể đánh trả được.
Biểu hiện giả tạo này khiến An Viễn Đạo đang trong cơn thịnh nộ càng thêm tức giận.
“Cô mau buông ra! Thiên Dạ! Cô không thấy chị Nhiên đang không thở nổi đấy à?” Hà Giai Ngọc lo lắng kêu lên.
“Tao không thả, nó là hung thủ, tao muốn giết chết nó!” Thiên Dạ hung ác nhìn người trong tay mình.
“Thiên Dạ, em dừng ngay lại cho tôi!” An Viễn Đạo quát to.
“Nó là thủ phạm, chính nó mới là người đẩy Cổ Lâm đi vào, vì sao tất cả các người đều đứng về phía nó, vì sao!” Cảm xúc của Thiên Dạ bắt đầu kích động mãnh liệt.
Hà Giai Ngọc vội vàng giải thích: “Không phải đâu! Chị Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598541/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.