TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (4)
Hoắc Hoành nhịn đau khẽ cười, “Vẫn ổn, không vấn đề gì, chỉ hơi đau chút thôi.”
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy anh không sao mới yên tâm trở lại.
Dĩ nhiên, cô cũng chú ý tới cái gương kia, cũng biết hậu quả tiếp theo là gì, chỉ là không ngờ Hoắc Hoành lại gắng tiếp chiêu đó thay mình.
Thật là một kẻ điên!
Cho dù cú đánh của cô không đánh gãy tay anh nhưng ít nhất cũng sẽ bị rạn xương.
Nhiếp Nhiên quan tâm tới vết thương ở eo của anh đành phải đỡ anh tới sofa, tiện thể bật đèn lên.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt đó dưới ánh đèn, cô sững sờ.
Đúng là khuôn mặt của Hoắc Hoành.
Anh ta điên rồi sao? Dùng khuôn mặt này để vào phòng mình, bị người đó theo dõi thấy được thì phải làm thế nào?
Có điều, nếu anh ta dám làm như vậy thì chắc chắn đã phải chuẩn bị một trăm phần trăm rồi.
“Sao hôm nay anh tới sớm vậy?” Sau khi Nhiếp Nhiên xác định cú đánh ban nãy không làm rách vết thương ở eo anh, lúc này mới không mấy vui vẻ hỏi: “Không phải thường là sau nửa đêm mới lén mò tới sao?”
Hoắc Hoành cúi đầu, tóc mái che mất sắc mặt anh, không thể nhìn rõ được tâm trạng trong đáy mắt anh, “Ừ, trong người không khỏe, đi qua đây tạm thời nghỉ ngơi một chút.”
Chẳng trách, thì ra là chuyện phát sinh ngoài kế hoạch.
Có điều…
“Không khỏe?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, vết thương không bị rách, sao lại không khỏe được? Lẽ nào là đau quá hay sao?
Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598529/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.