BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (6)
“Hoắc Hoành, đã bao giờ tôi nói với anh là anh rất có khả năng bóp méo sự thật chưa?”
Hoắc Hoành nghe cô nói xong thì trong lòng lập tức nhẹ nhõm. Biết cô đã mở lòng rồi, anh cười nhẹ, “Không, nhưng tôi biết bây giờ em đang khen tài ăn nói của tôi.”
Hoắc Hoành ôm cô, chờ cho tâm tình cô bình ổn trở lại.
Không biết đã qua bao lâu, người trong lòng mới mở miệng tiếp.
“Tôi không nên đẩy cô ấy ra ngoài trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.”
“Ừ.”
“Tôi không nên vội vàng như vậy.”
“Ừ.”
“Là tôi suy nghĩ không thấu đáo.”
“Ừ.”
Giọng của cô chất chứa phiền muộn, Hoắc Hoành cảm nhận được hơi ấm lúc cô nói chuyện phả lên quần áo của mình, nhiệt độ ấm áp trên vải áo mỏng khiến anh thả lỏng hoàn toàn. Anh vuốt mái tóc của cô, cười trầm thấp, “Sao giống học sinh tiểu học đang nhận lỗi vậy, khiến tôi có ảo giác như mình là thầy giáo ấy.”
Vừa dứt lời, eo anh đột nhiên bị véo một cái thật mạnh.
“Á…” Hoắc Hoành đau tới mức trừng mắt lên, không nhịn được mà xuýt xoa một tiếng.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, nhướng mày khiêu khích anh: “Học sinh tiểu học thì không dám như vậy với thầy giáo đâu.”
Trong đôi mắt sáng long lanh kia có một chút ánh sáng vỡ vụn khiến Hoắc Hoành khẽ động lòng. Anh cúi đầu nhìn cô gái được mình ôm trọn trong lòng, “Chỉ cần em không lạnh mặt với tôi, có véo thêm vài lần tôi cũng bằng lòng.”
Khoảng cách giữa hai người quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598516/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.