Nhiếp Nhiên im lặng làm tổ ở trên giường.
Hoắc Hoành thấy cô đánh chết cũng không chịu nói thì cúi người xuống muốn kéo cô qua, nhưng không ngờ lại chạm vào cánh tay cô.
Cảm giác lạnh như băng đó không giống người bình thường.
Hoắc Hoành kinh hãi, “Sao tay em lại lạnh như vậy!” Anh sờ lên trán cô, “Em làm sao thế, không thoải mái ở chỗ nào à?”
Nhiếp Nhiên quay đầu đi, vùng vẫy nói: “Tôi không sao, mời anh ra ngoài cho.”
Hoắc Hoành sờ thấy trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Hoắc Hoành bật đèn đầu giường lên, định ôm lấy cô, “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên lập tức bóp cổ anh, ánh mắt lạnh lùng như dao, “Anh không hiểu lời tôi à, tôi nói mời anh đi ra ngoài!”
Hoắc Hoành cảm nhận được sức tay cô vô cùng nhẹ, không đáng để ý. Lúc anh muốn ôm cả người cả chăn dậy, dưới ánh đèn nhìn thấy mặt trong cánh tay cô, động tác của anh hơi khựng lại.
“Tay em...” Anh bắt được cánh tay Nhiếp Nhiên, dưới ánh đèn màu da cam, mặt trong cánh tay cô tím bầm, nhìn kĩ sẽ thấy có một vết kim nhỏ khiến anh lập tức hiểu ra.
Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, yếu ớt, đổ mồ hôi lạnh, đây là biểu hiện của việc mất quá nhiều máu.
Khuôn mặt Hoắc Hoành căng lên. Anh túm lấy tay Nhiếp Nhiên, lần đầu tiên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng: “Em muốn lấy mạng đổi mạng?”
Mỗi khi nói một chữ, tay anh lại siết chặt thêm một phần.
Nhiếp Nhiên chỉ cụp mắt, không nói một lời.
Hoắc Hoành tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598503/chuong-1212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.