ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (8)
“Điều tới rồi, nhưng... nhưng máu này quá lạnh, vẫn chưa rã đông.”
“Lấy túi máu qua đây, truyền nước cho cô ấy trước.” Anh ta dặn dò mấy y tá và bác sĩ bên cạnh.
“Được.”
Đám bác sĩ bên trong phòng phẫu thuật lại luống ca luống cuống.
...
Nhiếp Nhiên cảm thấy giống như đang đi ở trong bóng tối, không biết ngày tháng, không biết phương hướng, chỉ đi từng bước không có mục tiêu về phía trước. Cô thấy mình rất mệt, toàn thân từ trên xuống dưới mệt mỏi đến nỗi không muốn nhúc nhích, trong lòng có một giọng nói đang nói với cho mình, dừng lại đi, dừng lại đi....
Đúng lúc cô muốn dừng lại thì bất chợt từ xa một giọng nói mơ hồ truyền đến.
“Mọi người nói lúc nào chị Nhiên sẽ tỉnh thế? Đã lâu như vậy rồi.”
“Không phải bác sĩ nói Tiểu Nhiên Tử truyền máu quá nhiều nên cơ thể yếu ớt sao, cô kiên nhẫn đi.”
“Lúc đưa ra sắc mặt còn kém hơn Cổ Lâm, tôi có thể nhịn được sao!”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, để Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi đi.”
Mấy giọng nói quen thuộc kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. Cho đến khi nghe thấy tên Cổ Lâm thì trái tim cô run lên, cô đột nhiên mở mắt ra.
Trong phòng mờ tối khiến cô nhất thời không biết mình đang ở đâu, cô cố gắng muốn bò dậy khỏi giường, nhưng cơ thể yếu ớt khiến tay chân cô không có một chút sức lực nào.
Cô ngã xuống giường, phát ra tiếng động làm kinh động người chờ đợi ở bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598491/chuong-1200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.