VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (9)
Mã Tường nghe thấy mẹ Cổ Lâm khóc lóc thì đi tới trước mặt bọn họ, dùng sức cúi lạy, nói: “Cô chú, là cháu không tốt, nếu như lúc ấy cháu không do dự mà nổ súng ngay thì Cổ Lâm sẽ không như vậy, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm!”
Nhưng ba Cổ Lâm lại xua tay, thở dài nói: “Làm quân nhân bị súng bắn là chuyện không tránh được, huống hồ lúc loạn lạc như vậy, ai có thể quan tâm được cho ai, chuyện này không thể trách cháu được.”
Sau khi nói xong, ông lại nhẹ giọng an ủi vợ mình: “Được rồi, bà đừng khóc sướt mướt để cho người ta cười nữa, tôi đi làm thủ tục chuyển viện, bà ở bên con gái đi.”
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh luôn không nói gì lúc này mặt lạnh đi lên phía trước, nhưng đã bị Lý Kiêu kéo lại.
“Người của đơn vị đến rồi.” Lý Kiêu thấp giọng nói bên tai Nhiếp Nhiên.
“Đơn vị phái ai tới thế?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ của Thiên Dạ nên An Viễn Đạo đích thân tới.”
“Những người khác đâu?”
“Đã ở khách sạn chờ chúng ta rồi, thầy ấy yêu cầu chúng ta lập tức qua đó.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Lý Kiêu nhìn bóng lưng cô, trong lòng luôn cảm thấy Nhiếp Nhiên có điểm bất thường.
Cô ấy quá bình tĩnh.
Từ sau khi bóp cổ Thiên Dạ, cô ấy còn xử lý thích đáng tất cả mọi chuyện.
Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?
An Viễn Đạo ra khỏi đơn vị là mặc quần áo bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598483/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.