CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (1)
Khi hai người họ đưa Mã Cường trở lại nhà của Mã Tường thì thấy một trong hai cánh cửa đã bị đâm nát bét.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu cùng liếc nhìn nhau, cả hai lập tức trở nên cảnh giác. Hai người kéo Mã Cường ra sau lưng rồi đi vào trong.
Trong sân vắng lặng không một bóng người.
“Bọn họ đâu rồi?” Lý Kiêu nhíu mày.
“Không thấy.” Nhiếp Nhiên đứng ở giữa sân, đột nhiên cô nghe thấy trong phòng vang lên những tiếng động rất nhỏ.
Cô nhanh chân chạy vào trong phòng, vừa đẩy cửa ra thì thấy mẹ Mã Tường đang nằm trên mặt đất, bên cạnh bà là chiếc ghế gỗ nhỏ bà dùng để tạo ra tiếng động vừa nãy.
“Dì ơi!” Cô chạy đến đỡ mẹ Mã Tường dậy, đồng thời kiểm tra xem trên người bà có vết thương nào không.
Lý Kiêu theo sau thấy cảnh này, vội hỏi: “Có cần gọi xe cứu thương không?”
“Thuốc, thuốc ở… ở…”
Mẹ Mã Tường chỉ vào một căn phòng, Lý Kiêu nhanh chóng đi vào đó lấy thuốc rồi đưa cho bà uống.
Mười phút sau, hơi thở của mẹ Mã Tường mới ổn định lại, sắc mặt cũng khá hơn một chút. Bà nắm lấy tay Nhiếp Nhiên và nói: “Cuối cùng các cháu cũng về rồi! Sáng nay… đám người kia đã đến bắt Mã Tường và đám bạn của các cháu đi mất rồi! Bọn chúng đông lắm, còn cảnh cáo dì không được báo cảnh sát, bắt dì phải chờ các cháu về, nếu không sẽ không xong với chúng… Dì không biết phải làm thế nào… dì thật sự sợ Mã Tường sẽ xảy ra chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598449/chuong-1158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.