TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (2)
Tới khách sạn, Hà Giai Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi, sao mà ngồi tàu xe còn mệt hơn cả huấn luyện thế chứ?”
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa khách sạn, hỏi Lý Kiêu: “Cậu đặt bao nhiêu phòng thế?”
“Sáu phòng.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày. Lý Kiêu học toán dốt thế à?
Bảy người bọn họ đi tới đây, thế mà cô ấy lại chỉ đặt sáu phòng là sao?
Dường như hiểu thắc mắc của cô, Kiều Duy lập tức giải thích: “Là tôi nói với Lý Kiêu bảo cô ấy ghép phòng cho tôi và Nghiêm Hoài Vũ để tiện chăm sóc cho cậu ấy.”
Thi Sảnh và Cổ Lâm đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau khi nhận thẻ phòng và phân phát xong thì mọi người lập tức đi vào thang máy.
Trong thang máy, Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhiên Tử, cô định lúc nào tới nhà Mã Tường thế?”
“Ngày mai.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn.
“Vì sao? Giờ còn sớm mà, chúng ta hoàn toàn có thể lập tức đi tới đó.” Nghiêm Hoài Vũ cau mày, hơi kích động.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh thích thì cứ tự đi đi.”
Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy liền mở ra.
Nhiếp Nhiên lập tức bước ra, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại.
Điều này khiến cho Nghiêm Hoài Vũ còn ở trong thang máy ngẩn người.
Tự đi ư?
Anh ta cũng muốn tự đi lắm chứ, nhưng vấn đề là anh ta đi thì có tác dụng gì đâu, anh ta cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598429/chuong-1138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.