QUY ĐỊNH CHÍNH LÀ ĐỂ THAY ĐỔI (4)
“Không ngờ trong nhóm binh lính tôi huấn luyện lại có hai người trở thành chiến hữu của tôi. Điều này làm tôi rất vui mừng, chứng tỏ tôi vẫn rất có tố chất làm sĩ quan huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên bật cười nói: “Đó đâu phải là tố chất, rõ ràng chính là đạp phải vận sh*t chó mới gặp được hai người bọn em.”
“Đúng vậy, tôi đạp vận shi*t chó gặp hai người các em!”
Rồi Phương Lượng nhét túi đồ trong tay cho Nhiếp Nhiên, “Mấy cuốn sách này cho em, trong đó có rất nhiều ghi chép và chú giải, hy vọng lần này em có thể thông qua kỳ thi.”
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết phải nói gì. Không chỉ Cổ Lâm mà ngay cả Phương Lượng cũng vậy.
“Được rồi, nể tình thầy từng là giáo quan của em, em sẽ giữ chỗ sách này lại.”
Phương Lượng nghiêm túc nói: “Không chỉ giữ lại mà còn phải xem cẩn thận! Lần nào thi tôi cũng đạt hạng xuất sắc, em đã từng là lính của tôi nên không thể làm xấu mặt người sĩ quan huấn luyện này được.”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Thầy yên tâm đi, cho dù em làm mất mặt thầy thì Lý Kiêu cũng sẽ bù lại cho thầy.”
“Tôi chưa bao giờ lo lắng về Lý Kiêu. Chỉ có em! Nhiều chuyện nhất, cũng ầm ĩ nhất!” Phương Lượng nói xong, lại dặn dò Lý Kiêu đơn giản mấy câu rồi nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải đi đây, nếu không sẽ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng mất.”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng thôi không đùa giỡn nữa. Lý Kiêu từ trước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598412/chuong-1121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.