VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (2)
Thiên Dạ đáng chết này lại trút hận thù cá nhân lên người vô tội, đúng là vô đạo đức tới cực điểm. Với cái đức hạnh này mà còn có thể được An Viễn Đạo yêu thích, không biết có phải An Viễn Đạo bị mù không.
Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng trước mặt.
“Lý Kiêu cũng có thể coi là ưu tú, nếu thật sự đấu với Thiên Dạ chắc chắn còn hay hơn trong phim.” Trong giọng nói của Nghiêm Hoài Vũ tràn đầy mong đợi.
“Anh vẫn muốn xem phim à? Tôi còn tưởng là bây giờ anh đã cuống đến nỗi giống như con kiến bò trên chảo nóng rồi.” Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, liếc anh ta, thấy Nghiêm Hoài Vũ ngẩn ra thì cô dứt khoát nói thẳng, “Anh nghĩ anh có thể giấu chuyện Mã Tường choáng khi nhìn thấy súng bao lâu?”
Ba người bên cạnh nghe thấy cô nói thế đều chấn động, chân cũng lảo đảo.
“Quả nhiên cô đã biết rồi.” Nghiêm Hoài Vũ cau mày, thở dài: “Thật ra tôi cũng không biết có thể che giấu bao lâu, nhưng nghĩ có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó.”
Nhiếp Nhiên nhìn Mã Tường, cười lạnh nói: “Kéo dài? Cho dù anh có thể khiến Mã Tường tránh được tất cả những buổi huấn luyện bắn, nhưng đến lúc lên chiến trường thì làm thế nào? Trên chiến trường mưa bom bão đạn, anh không thể lo được cho anh ta, đến lúc đó anh ta chỉ có một kết cục, đó chính là chết! Bây giờ anh làm vậy là đang hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598383/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.