CHÍNH THỨC TRỞ VỀ (3)
Đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ từ xa dần dần đi về phía cô.
Nhiếp Nhiên bỗng mở mắt, cô thấy An Viễn Đạo đang đứng thẳng ở trước mặt mình, trông anh ta có vẻ khá đắc ý.
“Tôi đã nói với cô rồi, đến lớp 1 của tôi đi, chắc chắn sẽ không bị ghẻ lạnh như thế này mà cô không chịu nghe cơ, giờ chắc hối hận rồi nhỉ?”
Nhiếp Nhiên im lặng, không thèm để ý đến anh ta.
An Viễn Đạo ngồi xổm xuống, cười híp mắt hỏi: “Hay là để tôi giúp cô tâm sự với sĩ quan huấn luyện Quý? Thả cô ra cho cô đi ăn cơm?”
Nhiếp Nhiên vẫn không lên tiếng.
“Cô nói một câu đi!”
“…”
“Câm à?”
“…”
An Viễn Đạo tự cảm thấy không thú vị, bèn nói: “Được, cô kiên cường lắm, vậy thì cô cứ tiếp tục đi nhé.” Sau đó quay người bỏ đi.
Nhiếp Nhiên ngồi xổm một mình trong sân huấn luyện, bên ngoài có ánh đèn chiếu vào kéo cái bóng của cô dài vô tận. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy bây giờ cơ thể cô đang run rẩy, ánh mắt lạnh lùng sâu như mực.
Cả một ngày lặn lội đường xa, đến cơm tối cũng không được ăn, năng lượng trong cơ thể cô đã tiêu hao cạn rồi, lúc này thậm chí đến hai cái đùi của cô cũng dần không còn tri giác nữa, cô chỉ đang lấy sự kiên trì để cố gắng chống đỡ.
Đến giây cuối cùng, cô ngã cả người xuống đất, nằm ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cô sờ lên cái bụng đói kêu váng của mình, lòng bắt đầu hoài niệm nhà ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598370/chuong-1079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.