NGẠC NHIÊN BẤT NGỜ TRONG NHÀ VỆ SINH NỮ (2)
Đúng thế! Vì cô không muốn gánh vác một mạng người, lại không muốn đánh rắn động cỏ nên cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng tự cô thỏa hiệp với việc bị Hoắc Hoành tính toán mà thỏa hiệp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhiếp Nhiên nghiến răng ken két, nhìn Hoắc Hoành chằm chằm, nắm đấm vừa mới buông ra lại siết chặt.
Hoắc Hoành nhanh nhẹn ôm cô vào lòng lần nữa. Không đợi cô ra tay, anh đã thì thầm xin tha thứ bên tai cô, “Tôi biết em không vui, nhưng lúc đánh có thể nhẹ nhàng được không? Hình như bên ngoài có người đi vào, tôi không muốn bị người ta đuổi ra ngoài như tên biến thái đâu.”
Nhiếp Nhiên cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên bên ngoài có tiếng mấy cô gái trẻ tiến vào, hình như là vào dặm lại lớp trang điểm.
Đương nhiên cô sẽ không để cho Hoắc Hoành bị coi như kẻ biến thái và đuổi đánh ra ngoài, nhỡ mà kinh động đến nhân viên trong nhà ga, đến lúc đó chân của anh ta sẽ bị phát hiện.
A Hổ đã chết, không biết Hoắc Khải Lãng lại sắp xếp người như thế nào ở bên cạnh anh ta, nhỡ là người của Hoắc Chử thì anh ta nhất định phải chết!
Nhưng cứ chịu thiệt như thế này cũng không phải là tính cách của cô, cô tức giận đến nỗi cuối cùng vẫn đá vào chân anh.
“Ui!” Hoắc Hoành lập tức rên lên.
Anh nghĩ rằng mình đã nói như vậy rồi thì cô nàng này chắc chắn sẽ không động tay, ai ngờ…
Thôi được rồi, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598367/chuong-1076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.