BỊ TỪ BỎ - PHÉP KHÍCH TƯỚNG (4)
Ngô Sướng nghe mà nhất thời ngẩn ra, “Nhiếp Nhiên! Cô không lầm đấy chứ, cô cho bọn họ tới huấn luyện?”
“Bọn họ nói đúng, mọi người nên được đối xử công bằng.” Nhiếp Nhiên làm như không nghe thấy lời của Ngô Sướng, cô trực tiếp chuyển mắt đến trên mặt Dương Thụ, “Hai lần bị theo dõi anh đều không phát hiện ra, nói thật anh khiến tôi rất thất vọng, có lẽ tôi không nên chết dí với anh nữa.”
Sắc mặt của Dương Thụ lập tức trắng bệch. Tay anh ta siết chặt lại.
Tiểu Tứ thấy thế cười to chạy tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, khoe khoang: “Đúng đấy, đúng đấy, cô không nên tiếp tục với cái thằng Dương Thụ này làm gì nữa, thật ra hai chúng tôi đây cũng là những hạt giống rất tốt đấy.”
Nhiếp Nhiên hỏi luôn: “Vừa rồi các anh nấp trong bóng tối nhìn lâu như vậy rồi, hẳn phải biết luyện như thế nào chứ hả?”
Tiểu Tứ gật đầu liên tục, “Biết chứ biết chứ! Vậy, bây giờ chúng ta làm luôn đi, luyện luôn đi!”
Tiểu Tứ và Lôi Tử lập tức tinh thần sung mãn bắt đầu huấn luyện, hoàn toàn không có dáng vẻ mệt mỏi có thể gục ngã bất cứ lúc nào sau khi chạy bộ vào buổi tối.
Dương Thụ nhìn Nhiếp Nhiên đang giải thích phương pháp huấn luyện cho hai người kia, tay anh ta hết nắm chặt lại buông ra, rồi anh ta lao thẳng tới chỗ bao cát, cõng bao lên tiếp tục bài huấn luyện.
Thừa dịp vừa nói xong với hai người Tiểu Tứ, Nhiếp Nhiên bí mật liếc nhìn Dương Thụ, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598361/chuong-1070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.